TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Tạ Tranh nheo mắt đánh giá cậu.

Cậu trai trước mắt dường như chẳng khác gì so với lần đầu anh gặp, trẻ trung, tràn đầy sức sống, như bông hướng dương ngu ngơ nở rộ dưới nắng. Vẫn là dáng vẻ trong sáng non nớt chưa biết mùi đời. Khác xa với đám bạn ăn chơi của anh, vừa nhìn là biết tối qua đã làm gì.

Lúc hai người làm cũng thế, dù thân thể rối tung, nhưng vẻ mặt Lộ Lộc vẫn sạch sẽ trong trẻo.

Tạ Tranh với tay lấy bao thuốc trên đầu giường.

Nghe thấy tiếng bật lửa, Lộ Lộc quay đầu lại: “Bánh bao nhân ba vị và sữa đậu nành, chú Tạ ăn quen không?”

Tạ Tranh không đáp ngay, chỉ nhìn mặt Lộ Lộc mà cười khẽ, giọng nói vẫn khàn đặc: “Sao trông vẫn ngây ngây như gà con thế?”

Lộ Lộc không ngờ anh lại nói vậy, hơi ngẩn người một chút rồi bật cười khúc khích.

Tạ Tranh thấy gương mặt ngốc nghếch ấy liền bực, trong bụng chửi thầm một câu "đồ ngu".

Ăn sáng xong, Tạ Tranh rút ra một ống ức chế, ném cho cậu: “Bảo bối, giúp tôi tiêm cái này.”

Lộ Lộc cười: “Em chưa từng dùng loại này bao giờ.”

Tạ Tranh: “…”

Anh nhớ miếng dán ức chế mới chỉ phổ biến khoảng hai năm nay, Lộ Lộc đến cả loại tiêm cũng chưa dùng qua, chứng tỏ đúng là còn non.

Tạ Tranh suýt nữa thì co giật khóe miệng: “Chó tôi nuôi còn già đời hơn em.”

“Chó á?” Lộ Lộc nhìn hình xăm xương chó trên tay anh: “Là con này hả?”

Tạ Tranh hừ mũi một tiếng coi như xác nhận.

“Nó tên gì?”

“Viên Gạo.” Tạ Tranh cau mày, không muốn tiếp tục chủ đề: “Nhanh lên.”

Lộ Lộc tìm đúng vị trí đầu lâu Viên Gạo trên vai Tạ Tranh, lễ phép chào hỏi: “Chào Viên Gạo, em là tình nhân được ba của anh bao nuôi.”

“…” Tạ Tranh cạn lời: “Mẹ nó, em đang dạy cái vẹo gì vậy?”

Lời còn chưa dứt, bụng dưới liền nhói lên, cây kim tiêm nhọn hoắt được Lộ Lộc chọc vào da, từ từ đẩy thuốc vào trong.

Lúc rút kim ra, có hai giọt thuốc nhỏ lên thắt lưng anh. Lộ Lộc đưa tay lau đi, ngẩng đầu lên thấy biểu cảm của Tạ Tranh.

Anh vốn là người rất giỏi chịu đau, nhưng lúc này chân mày nhíu lại, môi mím chặt, cơ ngực khẽ co giật.

Lộ Lộc biết tiêm ức chế thì đau, nhưng không ngờ đau đến mức đó.

Mà gương mặt của Tạ Tranh lúc này quá mức đẹp đẽ, trông như bị ức hϊếp, biểu cảm này e là cả thế giới chỉ mình cậu có cơ hội được nhìn thấy.

Còn có những biểu cảm khác nữa, đôi mắt mê ly, làn da bánh mật thoáng ửng hồng, nụ cười ngây ngất như say, hay cả lúc anh cắn vào tay mình để chịu đựng…

Gợi cảm đến phát rồ.

Tay cậu đang đặt trên eo anh bỗng mạnh mẽ lật người Tạ Tranh lại, cả người Lộ Lộc quỳ xuống phủ lên, cúi đầu hôn dọc theo sống lưng anh.

Giọng Tạ Tranh lẫn giữa tiếng thở gấp, trêu ghẹo: “Mẹ kiếp… bảo bối, sao tự nhiên lên cơn rồi?”

Dư vị từ tối qua vẫn còn, chẳng cần chuẩn bị gì thêm. Lộ Lộc muốn nhìn thấy biểu cảm đầy kɧoáı ©ảʍ của Tạ Tranh nên càng thêm nỗ lực. Cho đến khi nghe anh rên lên một tiếng kỳ quặc, cậu mới dừng lại.

Tạ Tranh khom người, lấy tư thế khó hiểu mà ôm bụng dưới. Lộ Lộc ngẩn ra: “Chú Tạ, không khỏe ạ?”

Tạ Tranh không trả lời ngay, chỉ phát ra hai tiếng như muốn nôn, rồi kéo tay Lộ Lộc đặt lên bụng mình.

Da anh có màu lúa mạch khỏe mạnh, tay Lộ Lộc lại trắng bệch, khi chạm nhau tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Lộ Lộc ngơ ngác nhìn hai bàn tay đan lấy nhau, ngón tay cử động nhẹ mà không hiểu ý anh là gì.

Cho đến khi cậu sờ thấy một hình dạng nào đó.

“Cậu ăn bánh bao nhân gì đấy, hay là nuốt cả thuốc tăng lực vào rồi? Đồ điên?” Tạ Tranh hít sâu vài lần, cười lạnh: “Tí nữa mà không dọn sạch thì ông lấy đầu cậu đá như bóng đấy, thằng ngu.”

Lộ Lộc bị chửi mà không giận, ngược lại còn thấy rõ anh không thực sự nổi cáu.

Tư thế này, cảm giác trong tay khiến Lộ Lộc nảy sinh một ảo giác, mình đang hoàn toàn khống chế người đàn ông mạnh mẽ này trong lòng bàn tay.

Giọng cậu khẽ khàng, ngoan ngoãn: “Em sẽ làm sạch sẽ.”

Câu nói ấy lại khiến cậu nhớ đến mấy bài học sinh lý trong lớp sức khỏe.

Nếu lúc này Tạ Tranh là một omega khỏe mạnh, đang ở trong kỳ phát tình, vậy thì có 50% khả năng sau cuộc “vận động” này sẽ rơi vào trạng thái mang thai giả.

Còn nếu có hành vi đánh dấu hoặc đánh dấu tạm thời, thì khả năng mang thai thật là 10%.

Lộ Lộc chưa từng nghĩ đến chuyện con cái.

Cậu mới mười tám tuổi, thật khó tưởng tượng nếu trên đời này có một sinh linh mang khuôn mặt giống cậu, mang dòng máu giống cậu.

Khi cậu hoàn hồn lại, đã nghe Tạ Tranh vừa khen vừa chửi mình: “… Đồ Xuẩn Lộc, ngoan lộc của anh… sâu thêm chút… mẹ kiếp… không đúng… cút mẹ nó ra ngoài…”

Lộ Lộc có cảm giác bản thân như khối mật ong bị nắng rọi, ngọt ngào đến mức gần như tan chảy thành nước đường. Cậu cắn vành tai Tạ Tranh, trong đầu toàn là cảnh tượng nếu Tạ Tranh có thể sinh cho cậu một đứa con thì sao. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy kí©h thí©ɧ đến phát run.

Còn Tạ Tranh thì trong lòng đã thầm mắng chửi một vạn lần.

Nếu ở trong điều kiện bình thường, anh không đời nào thừa nhận thể lực mình thua Lộ Lộc. Nhưng làm “ở dưới” thực sự tiêu hao sức lực quá mức tưởng tượng, huống chi lúc này anh còn đang trong kỳ mẫn cảm, hoàn toàn bị ép đến mức chỉ còn biết chịu trận.

Anh lật người một cái, ghé sát tai Lộ Lộc, gằn giọng đe dọa: “Lá gan to thật nhỉ? Dám làm thế với chồng em à? Được, lần sau xem tôi không làm chết em thì thôi.”

Lộ Lộc cười tươi rói, gật đầu cái rụp: “Ừm ừm.” Nhưng nhìn cái cách cậu ngày càng bạo gan thì hiển nhiên chẳng lọt tai chữ nào.



Lộ Lộc về trường thì đã là buổi trưa.

Hôm nay cậu không có tiết, định ở lại phòng làm việc để vẽ bản thảo.

Về tác phẩm kế tiếp, cậu đã có vài ý tưởng mơ hồ.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.