TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Tạ Tranh giương mắt lên.

Anh học đại học ở Lâm Uyên, tốt nghiệp xong về Thần An lập nghiệp, đến nay đã nhiều năm chưa quay lại.

Đại học Y mấy năm trước thay hiệu trưởng, chuyển cả khuôn viên, giờ đây mọi thứ trong trường đều mới mẻ sáng bừng, so với hồi xưa chẳng khác nào lột xác.

Đầu xuân, giàn tử đằng uốn quanh dãy hành lang thấp, nở rộ dịu dàng, xa xa là những chồi non xanh mơn mởn đang nhú lên, phối cùng tiếng cười đùa ầm ĩ của đám sinh viên.

Tạ Tranh móc trong túi quần ra một điếu thuốc, ngậm hờ ở môi, mơ hồ lẩm bẩm: “Đệt, đúng là tràn đầy sức sống thật đấy.”

Tống Thanh Viễn người bạn chí cốt đứng bên liếc anh một cái, mặt đầy bất lực: “... Đừng văng tục nữa.”

Rồi lại nhắc: “Cũng đừng hút thuốc.”

Khóe môi Tạ Tranh nhếch lên một nụ cười nhạt, cái bật lửa đặt làm riêng đắt tiền xoay mấy vòng trên ngón tay, song cuối cùng anh cũng không châm thuốc.

Ngũ quan của Tạ Tranh sắc nét như dao khắc, nụ cười nửa miệng treo trên mặt, vừa tà vừa dữ.

Thời tiết nóng nực, bộ âu phục đen đã bị anh cởi ra khoác lên cánh tay, cà vạt xám bạc nhét vào túi áo sơ mi đen, lớp vải ôm sát lấy l*иg ngực săn chắc, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn rỏi màu lúa mạch, nổi gân xanh.

Anh năm nay ba mươi mốt tuổi, cách đám sinh viên chừng mười tuổi, khí chất cũng khác hẳn.

Nếu phải ví thì giống y hệt một lão đại xã hội đen trong phim Hồng Kông, lúc nào cũng như sẵn sàng móc súng trong cạp quần ra mà lật bàn.

Sinh viên trong trường vốn không mấy khi thấy kiểu người vừa nhìn đã như dân hắc bang thế này, phần lớn đều tưởng Tạ Tranh đến để chặn ai đó.

Thấy anh ở hành lang tử đằng, mấy đứa xa xa thì vội vàng vòng đường khác, đứa nào không tránh kịp thì cúi gằm, mặt đỏ bừng bước nhanh qua, chỉ sợ bị anh nhìn trúng.

Tạ Tranh biết người ta sợ mình, có cậu sinh viên đi ngang qua, anh còn cố tình hù một câu: “Sợ tôi à?”

Cậu sinh viên ấy không đeo vòng ức chế Omega, nhìn vóc dáng chiều cao thì chắc cũng là một Alpha.

Bình thường Alpha gặp Alpha không ai dọa được ai, nhưng không hiểu sao vừa nghe Tạ Tranh hỏi, mặt cậu ta lập tức trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.

Tống Thanh Viễn bên cạnh nhìn muốn chết lặng: “Đợi lát nữa cảnh vệ tới đuổi cổ cả hai chúng ta, lúc đó cậu vui chưa?”

Tạ Tranh cười khẩy: “Còn bao lâu nữa tới nhà cậu?”

“Xuyên qua sân trường là tới. Cậu đừng quên lời hứa với tôi đấy. Tôi đi rồi, cậu phải chăm hoa của tôi cho đàng hoàng.”

1

0

6 ngày trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.