Chương 14
Trèo cây tìm cá, đi thuyền trên đất 2
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay trắng như ngọc phất qua, đỡ lấy công kích của mũi tên máu. Giọng nói kiều mị dễ thương vang lên bên tai hắn: "Tiểu đệ đệ thú vị... Đáng lẽ ngươi phải chết hai lần rồi, đây là lần thứ ba..."
Hoắc Thanh quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp mười bốn mười lăm tuổi, vừa giận vừa yêu.
Giống như một tia sáng, chiếu vào địa ngục u ám.
Chết hai lần? Một lần là bị Hoắc gia giết trước đó, còn một lần là... Kiếp trước xuyên không đến đây?
Hoắc Thanh hít sâu một hơi: "Cô nương là..."
"Ta là người cho vay mạng." Thiếu nữ đảo mắt: "Đáng lẽ ngươi không còn mạng, ta cho ngươi mượn một cái, ngày nào đó ngươi phải trả lại cho ta."
Hoắc Thanh im lặng một lát: "Cô nương cứu ta, mạng của ta chính là của cô nương, cô nương muốn lấy, có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
"Ừm ừm... Ngươi ở trên núi này bao lâu rồi?"
"Hai năm."
"Có nghe lão đạo sĩ này nhắc đến đan dược nào không?"
"Ngày nào lão cũng luyện đan, cô nương chỉ loại nào?"
"Ừm... Đương nhiên là tiên đan cấp bậc rất cao, ăn vào có thể khiến người ta phi thăng luôn."
"Nếu lão có loại đan này, sẽ không chỉ có tu vi Thất Bát phẩm, còn chết trong tay ta." Hoắc Thanh vô cảm nói: "Có lẽ lão nằm mơ cũng muốn luyện loại đan này, chẳng phải làm tất cả đều vì cái này sao?"
"Ha..." Thiếu nữ cười khúc khích: "Nói cũng phải, ta thấy so với nơi này, Hoắc gia càng có khả năng hơn. Hình như quẻ tượng hơi lệch."
Hoắc Thanh lập tức xúi giục: "Vậy sao cô nương không đến Hoắc gia tìm xem?"
"Ha... Hoắc gia khá mạnh, hiện tại ta không muốn trêu chọc." Thiếu nữ cười nói: "Ta bỏ nhà ra đi, muốn làm nên sự nghiệp của riêng mình, thiếu người giúp. Ta thấy ngươi giống tiểu đại nhân, khá thú vị, đến giúp ta nhé?"
Thấy nàng không tới Hoắc gia ây sự, Hoắc Thanh khá tiếc nuối thở dài: "Nếu mạng là của cô nương, cô nương bảo ta đi đâu ta đi đó, điều kiện duy nhất là cho ta mang theo A Nhu."
Thiếu nữ quay đầu nhìn đứa bé trong tã lót, trong mắt cũng có chút yêu thích: "Đương nhiên có thể."
Hoắc Thanh gật đầu, bắt đầu lục lọi đồ trong lòng lão đạo sĩ.
Thiếu nữ thích thú nhìn hắn tìm công pháp bí tịch đan dược, thậm chí còn có một tờ địa khế.
Hoắc Thanh đưa hết cho nàng: "Không có gì báo đáp, đây là quà cảm tạ."
"Không cần, ngươi tự giữ lấy đi... Sau này ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta tên là Nguyên Mộ Ngư, còn ngươi?"
"... Lục Hành Chu."
Trèo cây tìm cá, đi thuyền trên đất.
Ngư tỷ tỷ là tân sinh của sư phụ, nhưng sư phụ là mạng của A Nhu.
…
"Ầm", cửa sổ phòng luyện đan bị phá vỡ, hồi ức của A Nhu cũng như tấm gương vỡ vụn, trở về hiện thực.
Ngẩng đầu nhìn, một điểm hàn quang bay vụt đến trong màn mưa thu, nhắm thẳng vào Lục Hành Chu đang nhắm mắt nhập định bên cạnh lò luyện đan.
Lục Hành Chu duỗi hai ngón tay ra, không biết từ khi nào đã kẹp một lá bùa, tự bốc cháy.
Hàn quang còn chưa đến gần Lục Hành Chu, A Nhu phất tay áo, đã chặn nó lại, chỉ là một mũi phi tiêu.
Đồng thời, lá bùa cháy hết.
Bầu trời đêm bỗng nổi sấm sét, một tia chớp đánh thẳng xuống. Một bóng đen bên ngoài cửa sổ đang định bỏ chạy, làm sao tránh được tốc độ sấm sét này?
"Rầm", tia chớp đánh chính xác vào bóng đen, bóng đen kêu thảm thiết: "Lục Hành Chu! Ngươi, ngươi không phải đạo tu Bát phẩm, ngươi dám giấu tu vi với Diêm Quân!"
"Ta không giấu nàng điều gì cả, chỉ giấu mấy tên ngu xuẩn các ngươi thôi."
"Ta nhận lệnh Diêm Quân mà đến, ngươi dám giết ta sao!"
"Ngay cả tu vi của ta cũng không biết, sao ngươi dám tự xưng là do nàng phái đến?" Lục Hành Chu thản nhiên nói: "Giả truyền mệnh lệnh của Diêm Quân trước mặt ta... Giống chủ tử của ngươi, ngu mà không tự biết."
Tên kia lăn lộn kêu rên, khàn cả giọng: "Ngươi... Tại sao ngươi lại khẳng định ta giả truyền! Mau thả ta ra! Nếu không... Á!"
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy đã nhỏ đến mức không nghe thấy, như thể sắp chết.
Lúc sắp chết, bên tai có tiếng thở dài của Lục Hành Chu truyền đến: "Ta và nàng chưa từng trở mặt... Ta rời đi càng không phải vì lời gièm pha bài xích của chủ tử nhà ngươi, mà chỉ vì... Nàng không yêu ta mà thôi."
Bên ngoài cửa sổ đã không còn tiếng động.
A Nhu bò dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nước mưa bên ngoài rơi trên thi thể, như nước hóa thi, dần dần ăn mòn thi thể, đến một chút tro cũng không còn.
A Nhu không biết lúc sắp chết đối phương có nghe thấy câu nói cuối cùng hay không, hy vọng là không, nếu không lúc sắp chết còn phải ói ra, vậy thì thật đáng thương.
"Sư phụ, sao lần này không thả đi giống trước kia, không nể mặt mũi nữa à?"
"Tìm đến tận Hạ Châu rồi, thả đi chỉ càng rước thêm phiền phức vô tận. Chuyện của ta ở Hạ Châu rất quan trọng, không rảnh rỗi đối phó với đám ngu si chỉ biết tranh giành hơn thua đó."
"Ngư tỷ tỷ giận thì sao?"
"Tiên lộ cao xa... Ánh mắt của Nguyên Mộ Ngư vốn không dừng trên người phàm phu tục tử như chúng ta, bất kể là ai." Lục Hành Chu thở dài: "Ngày mai lại phải tìm người vá cửa sổ, tốn tiền."
"Chậc, chán thật." A Nhu nhìn là biết tên này lại đang đánh trống lảng, chẳng phải chỉ là không tán được gái thôi sao, làm ra vẻ thần bí.
Ngư tỷ tỷ xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng mặt không tròn bằng A Nhu.
Lò luyện đan rung nhẹ, hương đan tràn ngập.
Ba viên đan dược vàng óng lơ lửng bay ra, linh khí bên trong khiến A Nhu suýt nữa say oxy.
Dưỡng Phách Đan thất phẩm, một lò ba viên, phẩm chất... Cực phẩm.
A Nhu chảy nước miếng.
Lục Hành Chu vẫn rất không hài lòng với bản thân, nhìn chằm chằm vào cặn bã trong lò, lẩm bẩm: "Hỏng mất hai viên... Thực lực vẫn chưa đủ."
A Nhu nói: "Đã rất siêu rồi mà sư phụ. Đan sư Thất phẩm luyện đan Thất phẩm, chưa từng thấy ai có thể ổn định ra cực phẩm, chưa nói đến nhiều viên."
"Nhưng nếu thỏa mãn với điều này, ta đột phá Lục phẩm thế nào được?"
"Ờ..."
"Thất phẩm chỉ là Hạ tam phẩm, vẫn có sự chênh lệch về chất. Muốn chữa khỏi chân của ta thật, phải đột phá đến Lục phẩm, mới có một tia hy vọng..." Lục Hành Chu thở dài: "Còn về cơ hội đột phá... Mong Hoắc gia đừng làm ta thất vọng."
9
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
