TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Thế gian như lò, nhận lửa của ta

Sáng sớm hôm sau, Lục Hành Chu đích thân đến Trấn Ma ti.

Thịnh Nguyên Dao ra đón, thấy Lục Hành Chu tự lăn bánh xe khó nhọc di chuyển, thuận tay tiến lên giúp đẩy vào cửa.

Lục Hành Chu hơi bất ngờ: "Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ thôi." Thịnh Nguyên Dao tò mò: "A Nhu đâu? Sao chỉ có một mình ngươi, ngươi như vậy quá bất tiện..."

"Nhà đang sửa chữa, một đống người làm việc, vẫn phải có người trông coi."

"Ngươi yên tâm để một đứa nhỏ sáu tuổi tự làm việc thật sao! Nó trấn được ai?"

"Nếu ngay cả một đạo tu nhập phẩm cũng không dám làm việc một mình ở Hạ Châu, vậy tại hạ nghĩ nên hỏi Trấn Ma ti Hạ Châu trấn áp địa phương như thế nào."

Thịnh Nguyên Dao: "..."

Không để ý, thì ra con bé lại là đạo tu nhập phẩm?

Vậy việc bói toán của nàng...

"Bệnh nhân muốn ta chữa ở đâu?" Lục Hành Chu hỏi.

Thịnh Nguyên Dao hoàn hồn, lặng lẽ đẩy xe lăn vòng qua hành lang, tiến vào một căn phòng tối đóng kín.

Vừa mở cửa, bên trong đã có tiếng xích sắt leng keng vang lên, cùng tiếng gầm gừ khàn khàn của một người: "Đừng tìm ta... Không phải ta giết..."

"Đây không phải Hoắc lão quản gia sao..." Lục Hành Chu liếc Thịnh Nguyên Dao: "Ngươi nói ông ta bị phát hiện chết trong phòng, vì thế thẩm vấn ta cả buổi."

Thịnh Nguyên Dao ho khan: "Đó là lừa ngươi, lúc đó ông ta chỉ bị mất tích, sau đó đã tìm được. Chứng điên của ông ta, ngươi chữa được không?"

"Trấn Ma ti có vô số cao nhân, vì sao lại gọi ta chữa?"

"Bởi vì ngươi từng chữa bệnh cho ông ta, có đầu có cuối."

"Cuối cùng vẫn là đang thử ta thôi." Lục Hành Chu cười, cũng không nói thêm gì nữa, tự lăn bánh xe vào phòng.

Kể cũng lạ, Hoắc lão quản gia vẫn luôn gầm gừ, thấy Lục Hành Chu vào cửa, tiếng gầm gừ im bặt, ngơ ngác nhìn hắn đến gần, dường như rất tin tưởng.

Lục Hành Chu duỗi hai ngón tay, điểm vào ấn đường Hoắc lão quản gia, một lát sau, mí mắt Hoắc lão quản gia dần nặng trĩu, ngủ thiếp đi.

Thịnh Nguyên Dao thích thú nhìn thao tác của Lục Hành Chu, hỏi: "Thế nào?"

"Chỉ là giúp ông ta an thần trước." Lục Hành Chu lấy Dưỡng Phách Đan luyện chế đêm qua ra: "Cho ông ta uống liên tục ba ngày, mỗi ngày một viên, ba ngày sau hồn phách sẽ khôi phục bình thường."

Thịnh Nguyên Dao nói: "Có thể phán đoán nguyên nhân bệnh của ông ta không?"

"Chỉ là bị dọa mất hồn, chuyện nhỏ. Đợi ông ta khôi phục, ngươi hỏi ông ta thấy gì là được. Ngoài ra, gân tay ông ta bị người ta đâm đứt, ta không chữa được."

Thịnh Nguyên Dao biết việc này rất khó chữa, nếu đứt gân có thể chữa khỏi dễ dàng thì bản thân Lục Hành Chu cũng không đến nỗi vẫn ngồi xe lăn ngần ấy năm.

Thật ra, ở thế giới tu hành, chữa trị loại thương thế này, chỉ cần có dược liệu thích hợp cũng không phải chuyện quá khó. Đáng tiếc loại dược liệu này thường là bảo vật, ít nhất không phải loại dược liệu trồng trọt buôn bán rộng rãi ở Hạ Châu có thể tùy tiện tìm được.

Muốn chữa trị cái này, có lẽ phải xem Hoắc gia sẽ mang những gì đến từ kinh sư.

Đang suy nghĩ, Lục Hành Chu đưa tay ra: "Trả tiền."

Thịnh Nguyên Dao: "?"

"Ba viên Dưỡng Phách Đan ưu phẩm của ta, cộng thêm phí chẩn trị, Trấn Ma ti muốn quỵt nợ à?" Rõ ràng cực phẩm lại bị con thú nuốt vàng nuốt mất một bậc.

Thịnh Nguyên Dao rất là câm nín. Loại chuyện này đi qua công quỹ của Trấn Ma ti, đương nhiên nàng không định quỵt, chỉ là hình ảnh của Lục Hành Chu thật sự không phù hợp với hình ảnh há miệng ra là đòi tiền này, trông rất không ăn nhập: "Ngoài tiền ra, ngươi không còn gì để nói sao?"

"Ta và ngươi chỉ là quan hệ nghi phạm và người điều tra, không nói chuyện tiền, chẳng lẽ nói chuyện tình sao?" Lục Hành Chu mỉm cười: "Nhưng ta chữa cho ông ta tỉnh lại, cũng là để rửa sạch hiềm nghi cho mình, cho nên phí chẩn trị có thể miễn, đưa tiền thuốc theo giá gốc cho ta là được."

Thịnh Nguyên Dao bảo Lục Hành Chu đến chữa bệnh, quả thật chỉ là để thử. Bây giờ nhìn phản ứng của Hoắc lão quản gia khi gặp Lục Hành Chu, cùng với thái độ này của Lục Hành Chu, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng nàng đối với hắn cũng tiêu tan.

Nàng nhét một tờ ngân phiếu qua: "Có phải ngày đó ngươi đang lợi dụng thế lực của ta không?"

"Sao lại nói vậy?" Lục Hành Chu cất ngân phiếu, cười nói: "Ta cũng không biết xuống núi sẽ bị ngươi coi là nghi phạm lôi đến Trấn Ma ti thẩm vấn, việc theo ta về núi sau đó càng không phải ta có thể quyết định, cũng không thể biết khi nào Liễu Kình Thương sẽ qua cầu rút ván, làm sao lợi dụng ngươi được?"

"Đây chính là chỗ ta khó hiểu." Thịnh Nguyên Dao đảo mắt, đột nhiên lại lấy ra một thỏi vàng: "Nếu ngươi có thể giải đáp thắc mắc của ta, cái này là của ngươi."

Lục Hành Chu chớp mắt nhìn chằm chằm vào thỏi vàng: "Ngươi coi ta là A Nhu sao?"

"Ờ..."

"Nhìn người rất chuẩn." Lục Hành Chu nhanh chóng cất thỏi vàng vào túi, mặt mày hớn hở.

Thịnh Nguyên Dao: "..."

"Thật ra rất đơn giản, Liễu Yên Nhi là kẻ ngốc, không giữ được miệng, hôm đó trước khi ta xuống núi đã biết bọn họ đi nghênh đón một vị Đan sư lợi hại nào đó rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Tuy ta không biết xuống núi sẽ bị ngươi coi là nghi phạm, nhưng đã bị nhắm vào rồi, tất nhiên biết ngươi nhất định sẽ còn lên núi điều tra kỹ, trực tiếp mời ngươi là xong... Đây có tính là lợi dụng không? Vốn dĩ ngươi phải đi điều tra án, không phải ta quyết định thay ngươi. Cho nên chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nên mới có vẻ như đã tính toán hết rồi, chứ không phức tạp như vậy."

10

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.