Chương 13
Trèo cây tìm cá, đi thuyền trên đất
Đêm dần sâu, còn có chút mưa nhỏ, tí ta tí tách.
Thợ sơn trong nhà đều cáo từ rời đi, cả quần thể nhà cửa rộng lớn có thể chứa trăm người lại chỉ còn lại hai thầy trò núp trong căn phòng luyện đan nhỏ bé. Lục Hành Chu bỏ linh thạch lấy được từ Đan Hà bang ra, bày một trận pháp tụ linh bên cạnh hỏa lô đang cháy bập bùng.
Hai thầy trò khoanh chân tu hành, không bao lâu sau, linh thạch mất đi linh khí, trở nên mờ tối.
Đây là trận pháp tụ linh chất lượng cực cao, được bố trí bằng lượng lớn linh thạch, vậy mà lại bị hấp thu hết trong chốc lát.
Nếu có người ngoài chú ý kỹ, sẽ phát hiện trên thực tế Lục Hành Chu chỉ hấp thu một phần nhỏ linh khí, phần lớn đều vào trong thân thể nhỏ bé của A Nhu.
Chỉ trong vài ngày, lượng lớn linh thạch moi được từ Đan Hà bang đã hết sạch sành sanh. Đúng là kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ cho con thú hút vàng này nuốt.
A Nhu là người mở mắt đầu tiên.
Cửa sổ không đóng kín, gió thu mang theo nước mưa cuốn vào trong nhà, hơi có cảm giác tiêu điều.
A Nhu chống cằm ngồi một bên nhìn khuôn mặt điển trai đang nhắm mắt khoanh chân của sư phụ, vẫn bình thản dịu dàng như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy từ khi trở về Hạ Châu, trong lòng sư phụ cũng tiêu điều như tiết trời này.
Đó là ác quỷ bò ra từ địa ngục, trở về đòi mạng. Dù bên ngoài có phong độ thế nào, vừa trở về đây lại kìm nén sát ý ngút trời.
Năm nay A Nhu không phải sáu tuổi, nàng mười tuổi rồi, cái gọi là chuyện mười năm trước, nàng chính là người chứng kiến. Nhưng thể chất đặc thù, ăn bao nhiêu cũng không lớn, phải được cho ăn đan dược phẩm chất cao mới được, vì vậy cực kỳ khó nuôi, trông nhỏ hơn nhiều tuổi.
Lục Hành Chu vắt óc kiếm đan kiếm tiền, một phần lớn đều đút vào con thú bốn chân hút vàng này, ngàn cay vạn đắng mới nuôi được lớn đến chừng này.
A Nhu không chỉ có thể chất đặc thù, mà những mặt khác cũng rất đặc thù. Ví dụ như lúc ban đầu chỉ nằm trong tã lót, nàng lại biết rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra.
Năm nuôi nàng, bản thân Lục Hành Chu cũng mới chín tuổi.
Năm đó hắn tên là Hoắc Thanh. Tuy cũng họ Hoắc, nhưng Hoắc là họ lớn trong làng, không có quan hệ gì với Hoắc gia.
Tuy Thịnh Nguyên Dao đã hỏi Hoắc gia có ức hiếp dân làng kết oán hay không, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đặt chú ý lên Hoắc thất công tử. Dù sao nếu là Hoắc Thương trả thù mới thú vị, mới là kịch bản ân oán hào môn mà từ quan phủ đến dân gian đều thích nghe, cực kỳ hấp dẫn.
Những người bị ức hiếp bị bỏ qua một cách dễ dàng, không có câu chuyện, không có mánh lới, không ai quan tâm.
Cho dù cả nhà mười mấy người chết hết, dùng vải rách cuốn xác, ném hết xuống núi sau, cũng không ai quan tâm.
Trong đó có một đứa trẻ chín tuổi còn thoi thóp, càng không ai quan tâm.
Chỉ cần có người chịu nhìn một lần, sẽ phát hiện trong khe núi giữa núi sau Hoắc trạch và Đan Hà sơn, không biết từ khi nào trong đất "mọc ra" một đứa trẻ sơ sinh. Lúc Hoắc Thanh bị ném xuống, vừa lăn đến bên cạnh đứa trẻ, răng va vào đầu đứa trẻ, khiến một tia máu chảy vào miệng.
Hoắc Thanh đang hấp hối bỗng nhiên sống lại. Mở mắt ra thấy đứa bé trước mắt đang khóc lớn, không biết đã kích thích tiềm năng gì, cứ thế ôm đứa bé bò lên phía trước Đan Hà sơn, ngất xỉu trước cửa đạo quán.
Không hề có câu chuyện lão đạo sĩ tốt bụng nào đó nhận nuôi bọn trẻ.
Đúng là lão đạo sĩ đã cứu sống Hoắc Thanh, nhưng không phải nhận nuôi, mà là cảm thấy lẽ ra đứa nhỏ này đã chết từ lâu, sao còn có thể sống mà bò lên núi, bèn nổi hứng thú. Vì vậy, coi như người thử thuốc, dùng đủ loại thuốc hành hạ hai năm.
Để đối phó với việc quan phủ kiểm tra dân số, lão đạo sĩ thật sự đã làm giấy tờ cho hắn, trở thành truyền nhân chính thức của Đan Hà quán.
Hai năm như cực hình trôi qua, thân thể Hoắc Thanh bị hành hạ đến tả tơi, nếu cái chân bị gãy ban đầu được cứu chữa kịp thời có thể liền lại thì giờ đã hoàn toàn mất hy vọng chữa khỏi.
Để người thử thuốc không chết quá nhanh, lão đạo sĩ cũng dạy Hoắc Thanh một chút tu hành cơ bản.
Còn nhỏ như vậy đã gãy chân, thể chất còn bị đảo lộn, coi như chặt đứt con đường võ tu mà hắn học từ nhỏ. Chỉ có thể cân nhắc chuyển sang tu đạo pháp, nhưng cũng rất khó khăn.
Dù sao trong cơ thể vận chuyển khí, thiếu kinh mạch ở chân, tất nhiên không đạt đến huyệt Dũng Tuyền. Trên ứng với trời, dưới không chạm đất, không thể đạt thành đại chu thiên. Cộng thêm thể chất quá kém, việc tu luyện linh khí này cuối cùng khó mà có thành tựu.
Hơn nữa đạo pháp cần ngộ tính và tư chất hơn, không phải muốn học là được.
Nhưng Hoắc Thanh vẫn rất trân trọng cơ hội này. Tuy làm người thử thuốc rất khổ, nhưng chân bị gãy không thể mang A Nhu rời đi, rời đi cũng rất dễ bị Hoắc gia phát hiện, thà cứ ở đây chịu đựng trước, còn có thể học tập. Vì vậy trong đủ loại cực hình thử thuốc, hắn lặng lẽ học tập hai năm, đồng thời tiết kiệm chút cháo ít ỏi, nuôi nấng A Nhu.
Nhu Mễ Đoàn Tử nhỏ bé, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, là hơi ấm duy nhất của Tiểu Hoắc Thanh trong địa ngục trần gian này.
Ban đầu A Nhu không lớn lên, lão đạo sĩ cho rằng thiếu dinh dưỡng là bình thường, không để ý lắm, dù sao mấy hôm nữa cũng chết yểu rồi, cần gì quan tâm đến nàng. Kết quả sức sống của đứa bé này vô cùng ngoan cường, thật sự sống sót, nhưng hai năm sau vẫn còn bé tin hin, hoàn toàn ngừng phát triển, cuối cùng khiến lão đạo sĩ băn khoăn, định lấy A Nhu làm nghiên cứu.
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Hoắc Thanh.
Hai năm qua Hoắc Thanh vẫn luôn tỏ vẻ cam chịu, đã làm lão đạo sĩ mất cảnh giác từ lâu. Lão không biết Hoắc Thanh lúc nhỏ đã có nền tảng trận pháp, hai năm nay lại học trộm, xem trộm hệ thống của lão, âm thầm phân tích rất nhiều thủ đoạn độc môn của lão.
Nhân lúc lão đạo sĩ nhập định sâu, Hoắc Thanh lặng lẽ phá hoại trận pháp phòng ngự mà lão bố trí, một con dao phay dễ dàng chém vào cổ lão đạo sĩ.
Đáng tiếc, tuy lão đạo sĩ không phải là tu tiên giả quá mạnh, nhưng cũng có tu vi Thất Bát phẩm, phản kích lúc sắp chết không phải là thân thể tả tơi như hắn có thể chịu được.
Cổ đã bị chém đứt, máu của lão đạo sĩ phun ra, mũi tên máu cũng có thể lấy mạng hắn.
10
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
