0 chữ
Chương 39
Chương 39: Tiêu hết tiền
Sau khi mắng chửi xong, Kim Trạch gượng gạo nói sang chuyện khác: "Thời gian qua huynh đi đâu vậy? Ta không tài nào liên lạc được với huynh. Hơn nữa kế hoạch không phải đã định vào đêm trăng rằm này ư, tại sao lại hoãn?"
Thẩm Trú không muốn giải thích: "Sớm hay muộn thì có khác gì nhau."
Kim Trạch nheo mắt, đi một vòng quanh y, vừa quan sát kỹ vừa lẩm bẩm: "Huynh lạ lắm, chuyện huynh đã quyết trước đây chưa bao giờ thay đổi."
"Còn bộ đồ này nữa..." Lông mày gã nhíu càng chặt: "Huynh đi cướp của ai đấy?"
Gấm phù quang Lương Châu, một tấc có giá ngàn vàng, đến cả gã cũng không mua nổi.
Thẩm Trú cúi xuống nhìn, chắc chắn bộ đồ không dính vết máu rồi mới thong thả đáp: "Mua."
"Không thể nào! Huynh lấy đâu ra tiền chứ?" Kim Trạch nói.
"Bán thân mà có." Thẩm Trú đáp một cách thản nhiên.
Vẻ mặt Kim Trạch trông như bị táo bón.
Thẩm Trú không để ý tới gã, cúi đầu mở đĩa truyền tin ra.
Trên đó hiện ra một tin nhắn từ nửa canh giờ trước, là lúc y vừa rời Yêu Giới sau khi giải quyết một vài chuyện vặt.
[Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng]: Đến phòng ta, phát lương cho huynh.
"Huynh cũng có đĩa truyền tin rồi á!" Thấy cảnh này, tròng mắt Kim Trạch như muốn rớt ra ngoài, cảm thấy mọi chuyện hôm nay thật khó tin.
"Còn có người gửi tin nhắn cho huynh nữa? Là ai?"
"Kim chủ."
Thẩm Trú nói xong liền tắt đĩa truyền tin, mặc kệ vẻ kinh ngạc của đối phương, bóng hình y tan biến dần, chỉ để lại một câu.
"Ba tháng sau, kế hoạch như cũ. Trong thời gian này ta có việc phải làm."
Khoan đã!
Kim Trạch vươn một tay ra, gào đến khản cả cổ: "Mẹ kiếp! Ít nhất cũng phải kết bạn với ta chứ!"
...
Thẩm Trú không trả lời tin nhắn của Hoa Đăng.
Y đi thẳng đến nơi, xuất hiện từ hư không ngay trong phòng nàng.
Trời vừa hửng sáng, trong ánh ban mai Hoa Đăng ngồi bên cửa sổ, tay cầm một chiếc quạt lụa có hai màu đen trắng. Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, theo động tác xoay người của nàng mà tung về phía sau, rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Thiếu nữ mỉm cười: "Huynh đến rồi à?"
Khi nói chuyện, đôi mắt nàng cong lên một cách tự nhiên, con ngươi đen trắng rõ ràng phản chiếu bóng hình đẫm mùi máu của y.
Hoa Đăng đã quen với cảnh này, nàng bịt mũi nói: "Tuy huynh mới nhậm chức chưa được bao lâu, nhưng làm việc rất tốt, ta quyết định phát lương trước cho huynh."
Trên bản đồ, một nửa số chấm đỏ đã chuyển thành màu trắng, nghĩa là ít nhất phân nửa số người đã từ bỏ ý định với Hoa Đăng. Nàng phát hiện ra chuyện này nhờ hệ thống nhắc nhở, lập tức cảm thấy cuộc đời tươi sáng hơn hẳn.
Còn chuyện mới lúc trước còn la lối đòi trừ lương của Thẩm Trú, thì đã bị nàng quên khuấy đi mất.
Tâm trạng tốt lên, đến cả đôi mắt cá chết vô hồn của Thẩm Trú nàng nhìn cũng thấy thuận hơn nhiều. Nàng cười tủm tỉm khen hai câu, rồi sảng khoái rút ra một tấm ngọc bài.
"Trong này có mười vạn linh thạch, huynh cầm lấy, khi nào cần thì đến Huyền Thiên Quán để rút là được."
Huyền Thiên Quán tương đương với ngân hàng của giới tu tiên, được Quần Tiên Minh bảo trợ nên uy tín rất cao.
Thẩm Trú nhận lấy ngọc bài rồi biến mất khỏi phòng.
Hoa Đăng quay người lại, cầm lấy chiếc quạt Mặc Bạch trên bàn tiếp tục mày mò. Tối hôm qua nàng mới tự học một môn pháp thuật, hiện đang kiên trì nghiên cứu và đã có chút thành quả.
Một khắc sau, Thẩm Trú lại xuất hiện.
Trong tay rỗng tuếch
"Huynh gửi hết rồi à?" Hoa Đăng thuận miệng hỏi.
"Tiêu hết rồi." Thẩm Trú bình tĩnh nói.
Hoa Đăng ngẩng phắt đầu, cất giọng cao lên hai quãng: "Huynh tiêu vào đâu?"
Thẩm Trú dường như không hiểu tại sao nàng lại phản ứng lớn như vậy, y kéo ghế dựa lại ngồi xuống, bắt chước dáng vẻ của Hoa Đăng mà ngả người lên đó, lười nhác nói: "Hàng tháng đều phải ôn dưỡng tiên kiếm, trước đây nợ rất nhiều tiền, vừa rồi mới trả được một phần."
Hoa Đăng ôm ngực thở dài.
"Kiếm tu các huynh, thật là ghê gớm." Hồi lâu sau nàng mới bật ra một câu.
Thẩm Trú đáp lại cho có lệ: "Y tu các nàng cũng vậy thôi."
"Ta có khen huynh đâu!"
Thẩm Trú không muốn giải thích: "Sớm hay muộn thì có khác gì nhau."
Kim Trạch nheo mắt, đi một vòng quanh y, vừa quan sát kỹ vừa lẩm bẩm: "Huynh lạ lắm, chuyện huynh đã quyết trước đây chưa bao giờ thay đổi."
"Còn bộ đồ này nữa..." Lông mày gã nhíu càng chặt: "Huynh đi cướp của ai đấy?"
Gấm phù quang Lương Châu, một tấc có giá ngàn vàng, đến cả gã cũng không mua nổi.
Thẩm Trú cúi xuống nhìn, chắc chắn bộ đồ không dính vết máu rồi mới thong thả đáp: "Mua."
"Không thể nào! Huynh lấy đâu ra tiền chứ?" Kim Trạch nói.
"Bán thân mà có." Thẩm Trú đáp một cách thản nhiên.
Thẩm Trú không để ý tới gã, cúi đầu mở đĩa truyền tin ra.
Trên đó hiện ra một tin nhắn từ nửa canh giờ trước, là lúc y vừa rời Yêu Giới sau khi giải quyết một vài chuyện vặt.
[Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng]: Đến phòng ta, phát lương cho huynh.
"Huynh cũng có đĩa truyền tin rồi á!" Thấy cảnh này, tròng mắt Kim Trạch như muốn rớt ra ngoài, cảm thấy mọi chuyện hôm nay thật khó tin.
"Còn có người gửi tin nhắn cho huynh nữa? Là ai?"
"Kim chủ."
Thẩm Trú nói xong liền tắt đĩa truyền tin, mặc kệ vẻ kinh ngạc của đối phương, bóng hình y tan biến dần, chỉ để lại một câu.
"Ba tháng sau, kế hoạch như cũ. Trong thời gian này ta có việc phải làm."
Khoan đã!
Kim Trạch vươn một tay ra, gào đến khản cả cổ: "Mẹ kiếp! Ít nhất cũng phải kết bạn với ta chứ!"
Thẩm Trú không trả lời tin nhắn của Hoa Đăng.
Y đi thẳng đến nơi, xuất hiện từ hư không ngay trong phòng nàng.
Trời vừa hửng sáng, trong ánh ban mai Hoa Đăng ngồi bên cửa sổ, tay cầm một chiếc quạt lụa có hai màu đen trắng. Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, theo động tác xoay người của nàng mà tung về phía sau, rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Thiếu nữ mỉm cười: "Huynh đến rồi à?"
Khi nói chuyện, đôi mắt nàng cong lên một cách tự nhiên, con ngươi đen trắng rõ ràng phản chiếu bóng hình đẫm mùi máu của y.
Hoa Đăng đã quen với cảnh này, nàng bịt mũi nói: "Tuy huynh mới nhậm chức chưa được bao lâu, nhưng làm việc rất tốt, ta quyết định phát lương trước cho huynh."
Trên bản đồ, một nửa số chấm đỏ đã chuyển thành màu trắng, nghĩa là ít nhất phân nửa số người đã từ bỏ ý định với Hoa Đăng. Nàng phát hiện ra chuyện này nhờ hệ thống nhắc nhở, lập tức cảm thấy cuộc đời tươi sáng hơn hẳn.
Tâm trạng tốt lên, đến cả đôi mắt cá chết vô hồn của Thẩm Trú nàng nhìn cũng thấy thuận hơn nhiều. Nàng cười tủm tỉm khen hai câu, rồi sảng khoái rút ra một tấm ngọc bài.
"Trong này có mười vạn linh thạch, huynh cầm lấy, khi nào cần thì đến Huyền Thiên Quán để rút là được."
Huyền Thiên Quán tương đương với ngân hàng của giới tu tiên, được Quần Tiên Minh bảo trợ nên uy tín rất cao.
Thẩm Trú nhận lấy ngọc bài rồi biến mất khỏi phòng.
Hoa Đăng quay người lại, cầm lấy chiếc quạt Mặc Bạch trên bàn tiếp tục mày mò. Tối hôm qua nàng mới tự học một môn pháp thuật, hiện đang kiên trì nghiên cứu và đã có chút thành quả.
Một khắc sau, Thẩm Trú lại xuất hiện.
Trong tay rỗng tuếch
"Huynh gửi hết rồi à?" Hoa Đăng thuận miệng hỏi.
"Tiêu hết rồi." Thẩm Trú bình tĩnh nói.
Hoa Đăng ngẩng phắt đầu, cất giọng cao lên hai quãng: "Huynh tiêu vào đâu?"
Thẩm Trú dường như không hiểu tại sao nàng lại phản ứng lớn như vậy, y kéo ghế dựa lại ngồi xuống, bắt chước dáng vẻ của Hoa Đăng mà ngả người lên đó, lười nhác nói: "Hàng tháng đều phải ôn dưỡng tiên kiếm, trước đây nợ rất nhiều tiền, vừa rồi mới trả được một phần."
Hoa Đăng ôm ngực thở dài.
"Kiếm tu các huynh, thật là ghê gớm." Hồi lâu sau nàng mới bật ra một câu.
Thẩm Trú đáp lại cho có lệ: "Y tu các nàng cũng vậy thôi."
"Ta có khen huynh đâu!"
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
