TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40: Ôn dưỡng kiếm

Hoa Đăng vừa giận vừa buồn cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Với tu vi của huynh, không đến nỗi không tiết kiệm được đồng nào chứ?"

Mặc dù đối phương đi làm trưởng lão hay khách khanh, thu nhập mỗi tháng cũng đâu có ít.

Thẩm Trú cầm lấy cuốn sách nàng đang úp trên bàn, vừa lật xem vừa nói: "Ta cần thời gian để tu luyện, không hơi đâu lo mấy chuyện đó."

"Sách hướng dẫn rèn luyện linh tính cho pháp khí?" Y đọc tên sách.

Hoa Đăng lẩm bẩm một tiếng đồ cuồng tu luyện, rồi đáp: "Ta có linh căn thuộc tính mộc, trong sách nói rất thích hợp để rèn luyện linh tính cho pháp khí, giúp rèn luyện kết cấu và bảo toàn linh tính của nó."

Nói đến đây nàng chợt nhận ra, đây chẳng phải là chuyên môn của mình sao?

Nàng lập tức hào hứng đề nghị: "Kiếm của huynh tháng này chưa bảo dưỡng phải không? Hay là đưa ta xem thử, biết đâu ta giúp được, sau này huynh sẽ không phải tốn nhiều tiền như vậy nữa."

Nụ cười của thiếu nữ chân thành và trong trẻo, Thẩm Trú nhướng mày, nói: "Nàng chắc chứ?"

Hoa Đăng tưởng y không thích người khác động vào kiếm của mình, bèn nói: "Không sao đâu, ta chỉ thuận miệng nói thôi, huynh không muốn thì thôi vậy."

Thẩm Trú thong thả ung dung đáp: "Không phải không muốn, vậy làm phiền nàng."

Nói rồi, y rút tiên kiếm ra.

“Cạch.”

Một thanh kiếm sáng loáng, ẩn chứa linh khí bất phàm xuất hiện trên bàn.

Đôi mắt Hoa Đăng sáng rực: "Oa, đây là bảo kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm tu sao? Quả nhiên khí thế phi thường..."

“Cạch.”

Chưa để nàng nói xong, thanh kiếm thứ hai đã xuất hiện.

Đôi mắt Hoa Đăng càng sáng hơn: "Oa, lại là song kiếm, thật sự rất hợp với khí chất của huynh..."

“Cạch.”

Thanh kiếm thứ ba.

Ánh sáng trong mắt Hoa Đăng khẽ dao động: "Ba thanh kiếm cũng rất đặc sắc đó chứ..."

“Cạch.”

“Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch.”

Mười hai thanh kiếm lần lượt được ném lên bàn.

Hoa Đăng ngơ ngác ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Nàng nhìn chồng kiếm trước mặt, rồi lại nhìn Thẩm Trú, hồi lâu không nói nên lời.

Huynh đệ à, huynh nghèo là đáng đời lắm, thật đấy.

Hiển nhiên, Thẩm Trú đã hiểu lầm ánh mắt của nàng, y ra vẻ trịnh trọng gật đầu: "Được rồi, chỉ có vậy thôi."

Hoa Đăng suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt của mình, đây mà là lúc dùng từ "chỉ" hay sao?

Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi.

Hoa Đăng im lặng hồi lâu, rồi đau khổ cầm lấy một thanh tiên kiếm, vận hành chu thiên, dồn linh khí vào lòng bàn tay, điều hòa âm dương...

Vừa xong một thanh kiếm, chưa kịp để Hoa Đăng lau mồ hôi, Thẩm Trú đã rất biết điều mà đưa thanh thứ hai tới.

Hoa Đăng nặn ra một nụ cười với y.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Trú, nàng lấy lọ thuốc ra, mặt không cảm xúc mà nốc hai viên Bổ Linh Đan.

Khác với Ích Khí Đan, Bổ Linh Đan có lợi chứ không gây hại cho cơ thể, khuyết điểm duy nhất là đắt tiền, một lọ Bổ Linh Đan tam phẩm có thể bán được giá hơn vạn linh thạch.

Hoa Đăng nuốt viên đan dược đắng ngắt trong miệng, rồi tiếp tục với thanh thứ hai, rồi thanh thứ ba.

Đến thanh thứ tư, nụ cười của nàng gần như méo xệch.

Cái cảm giác này, phải nói sao nhỉ.

Giống như bị táo bón bảy ngày, rồi đột nhiên bị Tào Tháo đuổi một trận tơi bời.

Khiến cả người nàng như mất hết sức lực.

Hoa Đăng từ từ nằm vật xuống, trên mặt nở một nụ cười bình yên: "Xin lỗi, cứ coi như ta chưa nói gì hết."

"Không sao, cứ từ từ thôi."

Thẩm Trú hiếm thấy mà không châm chọc mỉa mai nàng.

Y nói: "Ta biết, nàng nhất định làm được."

Hoa Đăng nhắm mắt lại, nước mắt trong lòng đã chảy ào ào.

Tại sao mình lại phải lắm mồm chứ! Tại sao lại phải tự rước việc vào thân đi ôn dưỡng cái đống tiên kiếm chết tiệt này!

Giờ thì hay rồi, nàng bị rút cạn sạch sành sanh rồi hu hu hu.

7

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.