0 chữ
Chương 38
Chương 38: Xử trí Hữu hộ pháp
Gã thanh niên cười phá lên.
Gã hào hứng đi theo sau Thẩm Trú: "Còn một tên đầu sỏ đứng sau nữa, đã bị ta bắt ngay tại chỗ, bây giờ đang bị trói trong đại điện. Huynh đoán xem là ai nào?"
"Hữu hộ pháp."
"...Huynh biết sao?"
"Ừ."
"Huynh biết tại sao không nói cho ta? Ta suýt chết rồi đấy!" Gã thanh niên giận tím mặt.
"Có chút chuyện cỏn con này mà cũng không giải quyết được, ngươi cũng đáng chết." Thẩm Trú vừa nói vừa đi vào trong cung điện.
Ánh sáng trong điện mờ ảo, vết máu loang lổ kéo dài từ cửa điện vào đến chính giữa. Ánh mắt Thẩm Trú nhìn thẳng về phía trước, lướt qua người đàn ông trung niên đang thoi thóp trên mặt đất mà không dừng lại dù chỉ một giây.
Mãi cho đến khi đi thẳng lên trên đài cao, ngồi vào chiếc ghế vàng khảm đá quý, y mới một tay chống thái dương, tay kia gõ nhẹ lên tay vịn, bình thản hỏi: "Tại sao?"
Hữu hộ pháp đang nằm rạp trên đất từ từ ngẩng đầu lên.
Máu tươi làm mờ cả tầm mắt, hắn không nhìn rõ được mặt Thẩm Trú, nhưng lại cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ người y, đó là nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tận xương tủy của mỗi người trong Tử Dương Cung.
Hắn thở hổn hển, giọng khản đặc cất lời: "Bốn năm trước, ngài gϊếŧ Giáo chủ, khiến Tử Dương Cung như rắn mất đầu. Ngài cho ta lên làm Hữu hộ pháp, ta vô cùng cảm kích."
"Nếu ngài chịu làm Giáo chủ, ta nguyện đi theo ngài cả đời."
Nói rồi, giọng hắn chợt thay đổi, chỉ tay về phía gã thanh niên bên cạnh Thẩm Trú, đôi mắt phát ra nỗi căm hận tột cùng: "Nhưng Kim Trạch, gã chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa! Vậy mà ngài lại bắt ta phải nghe lệnh gã, phò tá gã, thần phục gã! Ta làm sao có thể cam tâm!"
Gã thanh niên tên Kim Trạch trợn trắng mắt, miệng tuôn ra một tràng chửi thề.
Thẩm Trú giơ tay ngăn lại cơn bất mãn của gã, hai chân bắt chéo, đổi một tư thế khác, ánh mắt nhìn về phía Hữu hộ pháp vẫn ung dung và thờ ơ như cũ.
Bị y nhìn một lúc, Hữu hộ pháp bỗng im bặt. Màn kịch công phu của hắn đột ngột chấm dứt, mặt mày tím ngắt, cơ má run lên, buộc phải cúi gằm đầu xuống.
"Ta đúng là đã làm sai, nhưng ta cũng từng lập công mà? Ngài đến một cơ hội cũng không muốn cho ta sao?" Hữu hộ pháp nghiến chặt răng, hạ giọng cầu xin nói: "Trần Trú à Trần Trú, cho dù là một con chó, ngài cũng nên có chút tình cảm với nó rồi chứ."
"Tình cảm?"
Hữu hộ pháp lại lần nữa nghe thấy giọng nói của người nọ, giọng điệu y hệt như ngày đầu họ gặp mặt, khinh miệt và ngạo mạn.
Y cười như không cười nói: "Ngươi lại đi nói với ta thứ đó ư?"
Hữu hộ pháp nhắm mắt, cười thảm rồi lắc đầu: "Phải rồi, ngươi có thứ đó sao?"
"Trên thế gian này, có kẻ nào hay chuyện gì khiến ngươi để ý không?" Hắn gằn lên từ tận đáy lòng, giọng điệu ngày càng oán độc.
Trên đài cao, Thẩm Trú thong thả bước xuống, xuyên qua những bóng đen đan xen tựa như nanh sói dưới ánh tà dương, một góc áo đen của y rơi xuống ngay trước mắt Hữu hộ pháp.
Y không chút do dự: "Không có."
"Chính vì không có, nên ta mới mạnh hơn tất cả các ngươi."
Hữu hộ pháp phun ra một hớp máu tươi, hai mắt như muốn nứt ra: "Vật cực tất phản, thịnh cực tất suy! Trần Trú, ta chờ đến ngày ngươi tự rước lấy diệt vong..."
Xèo!
Ngọn lửa đen kịt bùng lên dữ dội, trong nháy mắt đã nuốt hết cả thân hình Hữu hộ pháp.
Kim Trạch đứng bên cạnh thu tay phải về, bực bội nói: "Huynh nói nhảm với hắn ta làm gì? Gϊếŧ quách đi cho xong!"
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Trú không hề có cảm xúc nào: "Hắn ta nói cũng có lý, không phải sao? Ta quả thực đang tự rước lấy diệt vong."
Sau một thoáng im lặng, Kim Trạch liền chửi ầm lên: "Hắn ta thì biết cái gì, chỉ là một tên ngu xuẩn đến cả tên thật của huynh cũng không biết!"
Gã hào hứng đi theo sau Thẩm Trú: "Còn một tên đầu sỏ đứng sau nữa, đã bị ta bắt ngay tại chỗ, bây giờ đang bị trói trong đại điện. Huynh đoán xem là ai nào?"
"Hữu hộ pháp."
"...Huynh biết sao?"
"Ừ."
"Huynh biết tại sao không nói cho ta? Ta suýt chết rồi đấy!" Gã thanh niên giận tím mặt.
"Có chút chuyện cỏn con này mà cũng không giải quyết được, ngươi cũng đáng chết." Thẩm Trú vừa nói vừa đi vào trong cung điện.
Ánh sáng trong điện mờ ảo, vết máu loang lổ kéo dài từ cửa điện vào đến chính giữa. Ánh mắt Thẩm Trú nhìn thẳng về phía trước, lướt qua người đàn ông trung niên đang thoi thóp trên mặt đất mà không dừng lại dù chỉ một giây.
Mãi cho đến khi đi thẳng lên trên đài cao, ngồi vào chiếc ghế vàng khảm đá quý, y mới một tay chống thái dương, tay kia gõ nhẹ lên tay vịn, bình thản hỏi: "Tại sao?"
Máu tươi làm mờ cả tầm mắt, hắn không nhìn rõ được mặt Thẩm Trú, nhưng lại cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ người y, đó là nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tận xương tủy của mỗi người trong Tử Dương Cung.
Hắn thở hổn hển, giọng khản đặc cất lời: "Bốn năm trước, ngài gϊếŧ Giáo chủ, khiến Tử Dương Cung như rắn mất đầu. Ngài cho ta lên làm Hữu hộ pháp, ta vô cùng cảm kích."
"Nếu ngài chịu làm Giáo chủ, ta nguyện đi theo ngài cả đời."
Nói rồi, giọng hắn chợt thay đổi, chỉ tay về phía gã thanh niên bên cạnh Thẩm Trú, đôi mắt phát ra nỗi căm hận tột cùng: "Nhưng Kim Trạch, gã chỉ là một thằng ranh con miệng còn hôi sữa! Vậy mà ngài lại bắt ta phải nghe lệnh gã, phò tá gã, thần phục gã! Ta làm sao có thể cam tâm!"
Thẩm Trú giơ tay ngăn lại cơn bất mãn của gã, hai chân bắt chéo, đổi một tư thế khác, ánh mắt nhìn về phía Hữu hộ pháp vẫn ung dung và thờ ơ như cũ.
Bị y nhìn một lúc, Hữu hộ pháp bỗng im bặt. Màn kịch công phu của hắn đột ngột chấm dứt, mặt mày tím ngắt, cơ má run lên, buộc phải cúi gằm đầu xuống.
"Ta đúng là đã làm sai, nhưng ta cũng từng lập công mà? Ngài đến một cơ hội cũng không muốn cho ta sao?" Hữu hộ pháp nghiến chặt răng, hạ giọng cầu xin nói: "Trần Trú à Trần Trú, cho dù là một con chó, ngài cũng nên có chút tình cảm với nó rồi chứ."
"Tình cảm?"
Hữu hộ pháp lại lần nữa nghe thấy giọng nói của người nọ, giọng điệu y hệt như ngày đầu họ gặp mặt, khinh miệt và ngạo mạn.
Hữu hộ pháp nhắm mắt, cười thảm rồi lắc đầu: "Phải rồi, ngươi có thứ đó sao?"
"Trên thế gian này, có kẻ nào hay chuyện gì khiến ngươi để ý không?" Hắn gằn lên từ tận đáy lòng, giọng điệu ngày càng oán độc.
Trên đài cao, Thẩm Trú thong thả bước xuống, xuyên qua những bóng đen đan xen tựa như nanh sói dưới ánh tà dương, một góc áo đen của y rơi xuống ngay trước mắt Hữu hộ pháp.
Y không chút do dự: "Không có."
"Chính vì không có, nên ta mới mạnh hơn tất cả các ngươi."
Hữu hộ pháp phun ra một hớp máu tươi, hai mắt như muốn nứt ra: "Vật cực tất phản, thịnh cực tất suy! Trần Trú, ta chờ đến ngày ngươi tự rước lấy diệt vong..."
Xèo!
Ngọn lửa đen kịt bùng lên dữ dội, trong nháy mắt đã nuốt hết cả thân hình Hữu hộ pháp.
Kim Trạch đứng bên cạnh thu tay phải về, bực bội nói: "Huynh nói nhảm với hắn ta làm gì? Gϊếŧ quách đi cho xong!"
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Trú không hề có cảm xúc nào: "Hắn ta nói cũng có lý, không phải sao? Ta quả thực đang tự rước lấy diệt vong."
Sau một thoáng im lặng, Kim Trạch liền chửi ầm lên: "Hắn ta thì biết cái gì, chỉ là một tên ngu xuẩn đến cả tên thật của huynh cũng không biết!"
4
0
1 tháng trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
