0 chữ
Chương 37
Chương 37: Xiên hết đi
Dáng người của tu sĩ vốn không ảnh hưởng gì đến thực lực mạnh yếu, để tiện cho việc dịch dung, Thẩm Trú đã từng nhiều lần thay đổi ngoại hình của mình. Y từng biến thành một gã đàn ông béo mập ngót nghét năm mươi, cũng từng hóa thành một thiếu niên mười tuổi gầy trơ xương.
Thế nhưng khi nhìn dáng vẻ đáng thương của Hoa Đăng, y vẫn nhớ lại mấy lời nam chính trong tiểu thuyết hay dùng để dỗ dành người khác rồi nói: "Không sao đâu, nàng có béo lên thì cũng chẳng khác gì so với trước đây cả."
"Ta không béo! Không béo!" Nào ngờ Hoa Đăng chẳng những không được an ủi chút nào mà còn xù lông lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Huynh còn dám nói chữ đó lần nữa xem!"
Thẩm Trú im miệng không nói, bụng lại thầm khẳng định một lần nữa rằng mấy cuốn tiểu thuyết kia đúng là thứ vớ vẩn vô dụng.
"Ủa, truyền tin phù của huynh sáng rồi kìa." Hoa Đăng chỉ vào lá bùa giấy đang phát sáng bên hông y, tò mò chớp mắt: "Vậy mà cũng có người liên lạc với huynh cơ à? Ta còn tưởng huynh chẳng có bạn bè gì."
"Không phải bạn bè."
Thẩm Trú vươn tay giật lá bùa giấy xuống, thái độ đầy chán ghét, còn chẳng thèm nhìn đã phụt một tiếng châm lửa đốt.
Lá bùa cháy rụi trong tay y, vậy mà vẫn ngoan cố để lại hai chữ: Mau về.
Lông mày y giật nhẹ, nắm lấy vệt sáng màu vàng trong lòng bàn tay rồi đứng dậy: "Ta ra ngoài một chuyến, tối mai sẽ về."
"Coi như huynh trốn việc nhé, lương ngày mai trừ hết!" Hoa Đăng hét với theo.
Bóng hình Thẩm Trú vốn đã mờ đi một nửa, bỗng nhiên lại hiện rõ trở lại.
Y nhìn về phía Hoa Đăng: "Sáng mai sẽ quay về."
Hoa Đăng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Ồ, vậy thì trừ nửa ngày lương hôm nay."
Thẩm Trú nhìn sắc trời, mặt trời đã ngả về tây, ban ngày sắp tàn.
Y thong thả đáp: "Hoa phủ các người tính toán kiểu này không sợ sập tiệm à?"
Hoa Đăng nhe răng cười với y: "Sập tiệm rồi thì huynh mất việc đấy, ráng mà làm cho tốt, biết chưa?"
Ngay lúc Thẩm Trú định nói gì đó, một tấm truyền tin phù khác lại bay ra từ bên hông, lần này giọng điệu đã nặng hơn vài phần: Mau về!!!
Y im lặng giây lát, rồi bóng người hoàn toàn biến mất tại chỗ.
...
Ma Giáo, Tử Dương Cung.
Bên trong tòa cung điện nguy nga, nghiêm mật, trên nền đá xanh tràn đầy máu tươi, một bóng người cao lớn mặc đồ đen chợt xuất hiện từ hư không, cất bước tiến về phía trước, hoàn toàn chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh.
Hai bên đường, đám ma tu với tu vi cao thấp khác nhau đều đang quỳ rạp trên đất, cung kính cúi đầu hành lễ.
Vậy mà y chẳng hề dừng bước, chỉ trong chớp mắt đã đi tới cuối con đường.
Cách đó không xa, bóng chiều tà đổ xuống, mái hiên và tường viện hắt lên những chiếc bóng ngoằn ngoèo, dữ tợn như nanh vuốt.
Nơi sâu trong bóng tối, một gã thanh niên chân đạp lên người sống, tay cầm huyết kiếm, quay đầu lại, qua lớp bậc thang bằng xương bằng thịt mà nở một nụ cười tà dị với y.
"Huynh về rồi đấy à, ta còn tưởng huynh chết ở xó nào rồi cơ."
Giọng của gã thanh niên khàn đặc, lạnh lẽo, giống như rắn độc đang phun nọc.
Đôi mắt màu tím đen của gã dán chặt vào Thẩm Trú, con ngươi dựng thẳng loé lên tia sáng ẩn chứa sát khí.
Vẻ mặt Thẩm Trú vẫn không thay đổi, y dừng bước ngay trước bậc thang bằng người.
Các tu sĩ bị dây thừng trói lại thành một chuỗi nằm la liệt trên đất, kẻ thì thoi thóp, người thì vẫn còn đang giãy giụa.
Mặt y không có biểu cảm hỏi: "Gần đây ngươi chỉ làm những chuyện này thôi sao?"
Thấy y không nhúc nhích, gã thanh niên bèn đạp lên bậc thang người mà bước tới. Thân hình gã trắng bệch, gầy gò, vậy mà mỗi bước đi đều phát ra tiếng "ken két" ghê rợn.
Gã đánh giá Thẩm Trú từ trên xuống dưới, rồi nghiêng đầu như một đứa trẻ vừa phát hiện ra món đồ chơi mới: "Hôm nay không đeo mặt nạ nữa à?"
Thẩm Trú thờ ơ: "Vào chuyện chính đi."
Gã thanh niên nhún vai, chỉ vào đám tu sĩ nằm la liệt dưới đất, uể oải nói: "Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn hỏi huynh xem, đám phản bội này nên xử lý thế nào."
Ánh mắt Thẩm Trú khẽ động, lúc này y mới tiếp tục cất bước, vạt áo lướt qua vũng máu trên nền đất, đi thẳng về phía trước.
"Một lũ tạp nham, gϊếŧ hết đi."
Thế nhưng khi nhìn dáng vẻ đáng thương của Hoa Đăng, y vẫn nhớ lại mấy lời nam chính trong tiểu thuyết hay dùng để dỗ dành người khác rồi nói: "Không sao đâu, nàng có béo lên thì cũng chẳng khác gì so với trước đây cả."
"Ta không béo! Không béo!" Nào ngờ Hoa Đăng chẳng những không được an ủi chút nào mà còn xù lông lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Huynh còn dám nói chữ đó lần nữa xem!"
Thẩm Trú im miệng không nói, bụng lại thầm khẳng định một lần nữa rằng mấy cuốn tiểu thuyết kia đúng là thứ vớ vẩn vô dụng.
"Không phải bạn bè."
Thẩm Trú vươn tay giật lá bùa giấy xuống, thái độ đầy chán ghét, còn chẳng thèm nhìn đã phụt một tiếng châm lửa đốt.
Lá bùa cháy rụi trong tay y, vậy mà vẫn ngoan cố để lại hai chữ: Mau về.
Lông mày y giật nhẹ, nắm lấy vệt sáng màu vàng trong lòng bàn tay rồi đứng dậy: "Ta ra ngoài một chuyến, tối mai sẽ về."
"Coi như huynh trốn việc nhé, lương ngày mai trừ hết!" Hoa Đăng hét với theo.
Bóng hình Thẩm Trú vốn đã mờ đi một nửa, bỗng nhiên lại hiện rõ trở lại.
Y nhìn về phía Hoa Đăng: "Sáng mai sẽ quay về."
Hoa Đăng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Ồ, vậy thì trừ nửa ngày lương hôm nay."
Y thong thả đáp: "Hoa phủ các người tính toán kiểu này không sợ sập tiệm à?"
Hoa Đăng nhe răng cười với y: "Sập tiệm rồi thì huynh mất việc đấy, ráng mà làm cho tốt, biết chưa?"
Ngay lúc Thẩm Trú định nói gì đó, một tấm truyền tin phù khác lại bay ra từ bên hông, lần này giọng điệu đã nặng hơn vài phần: Mau về!!!
Y im lặng giây lát, rồi bóng người hoàn toàn biến mất tại chỗ.
...
Ma Giáo, Tử Dương Cung.
Bên trong tòa cung điện nguy nga, nghiêm mật, trên nền đá xanh tràn đầy máu tươi, một bóng người cao lớn mặc đồ đen chợt xuất hiện từ hư không, cất bước tiến về phía trước, hoàn toàn chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh.
Hai bên đường, đám ma tu với tu vi cao thấp khác nhau đều đang quỳ rạp trên đất, cung kính cúi đầu hành lễ.
Cách đó không xa, bóng chiều tà đổ xuống, mái hiên và tường viện hắt lên những chiếc bóng ngoằn ngoèo, dữ tợn như nanh vuốt.
Nơi sâu trong bóng tối, một gã thanh niên chân đạp lên người sống, tay cầm huyết kiếm, quay đầu lại, qua lớp bậc thang bằng xương bằng thịt mà nở một nụ cười tà dị với y.
"Huynh về rồi đấy à, ta còn tưởng huynh chết ở xó nào rồi cơ."
Giọng của gã thanh niên khàn đặc, lạnh lẽo, giống như rắn độc đang phun nọc.
Đôi mắt màu tím đen của gã dán chặt vào Thẩm Trú, con ngươi dựng thẳng loé lên tia sáng ẩn chứa sát khí.
Vẻ mặt Thẩm Trú vẫn không thay đổi, y dừng bước ngay trước bậc thang bằng người.
Các tu sĩ bị dây thừng trói lại thành một chuỗi nằm la liệt trên đất, kẻ thì thoi thóp, người thì vẫn còn đang giãy giụa.
Mặt y không có biểu cảm hỏi: "Gần đây ngươi chỉ làm những chuyện này thôi sao?"
Thấy y không nhúc nhích, gã thanh niên bèn đạp lên bậc thang người mà bước tới. Thân hình gã trắng bệch, gầy gò, vậy mà mỗi bước đi đều phát ra tiếng "ken két" ghê rợn.
Gã đánh giá Thẩm Trú từ trên xuống dưới, rồi nghiêng đầu như một đứa trẻ vừa phát hiện ra món đồ chơi mới: "Hôm nay không đeo mặt nạ nữa à?"
Thẩm Trú thờ ơ: "Vào chuyện chính đi."
Gã thanh niên nhún vai, chỉ vào đám tu sĩ nằm la liệt dưới đất, uể oải nói: "Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn hỏi huynh xem, đám phản bội này nên xử lý thế nào."
Ánh mắt Thẩm Trú khẽ động, lúc này y mới tiếp tục cất bước, vạt áo lướt qua vũng máu trên nền đất, đi thẳng về phía trước.
"Một lũ tạp nham, gϊếŧ hết đi."
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
