0 chữ
Chương 36
Chương 36: Nàng rất xinh đẹp
Thẩm Trú tùy tay rút một quyển sách, hỏi: “Mấy quyển này nàng đã đọc qua rồi ư?”
“Gần hết.” Hoa Đăng đang lén lút ăn vụng, không ngờ lại bị y bắt quả tang. Vừa nhìn thấy quyển sách trên tay y, nàng lại càng nghẹn lời.
“Huynh có lấy nhầm không vậy? Đây là tiểu thuyết của ta, không phải công pháp tu luyện, nội dung bên trong có thể hơi... trái với thuần phong mỹ tục.”
Thẩm Trú không trả lời, nhưng tay đã lật xem xoèn xoẹt, tốc độ cực nhanh.
Hoa Đăng cảm thấy vô cùng mới lạ: “Huynh không thấy phí thời gian à? Trong này không có kiếm pháp hay kiếm quyết gì đâu...”
“Đọc xong rồi.” Thẩm Trú nói.
“Quyển này đọc xong rồi sao?” Hoa Đăng ngẩn người, quyển sách dày bằng hai đốt ngón tay mà đọc xong nhanh vậy sao?
Thẩm Trú nhét sách về chỗ cũ, thản nhiên nói: “Ba trăm mười lăm quyển, tất cả đều đọc xong rồi.”
Hoa Đăng há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thốt lên: “Chính là cái loại mà trong sách hay nói, dùng thần thức quét qua là coi như đọc xong ấy hả?”
“Ừ...” Y ngập ngừng một chút rồi sửa lại: “Đúng.”
Hoa Đăng “Wao” lên một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ hâm mộ.
Thẩm Trú không nói rằng, với thần thức mạnh mẽ của y, ngay khoảnh khắc đọc xong y đã có thể tự động phân tích và tổng hợp.
Ví như bây giờ, trong đầu y toàn là những đoạn trích từ trong sách...
“Nàng, Thánh nữ danh môn, pháp lực cao cường, lạnh lùng mà không mất đi sự dịu dàng, hào sảng mà không mất đi vẻ thanh tao, ung dung mà không mất đi nhiệt huyết...”
[Lời bình của Hoa Đăng: Đây chính là ta.]
“Chàng, giáo chủ Ma giáo, dung mạo tuyệt sắc, khuynh đảo chúng sinh, vì nàng không tiếc lên trời xuống đất, thiêu rụi cả sinh mệnh và máu tươi...”
[Lời bình của Hoa Đăng: Hình mẫu lý tưởng của ta, hy vọng sớm ngày gặp được, ta nguyện chi ra mười vạn (gạch bỏ) năm vạn linh thạch tiền bao nuôi.]
Năm vạn thôi ư, còn rẻ hơn cả y, Thẩm Trú khẽ gật đầu.
Sau khi xem lại hết nội dung trong sách mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, Thẩm Trú phát hiện Hoa Đăng đã tĩnh tâm nhập định, lặng lẽ kết ấn điều tức.
Lúc không nói chuyện, nàng có một vẻ bình thản hiếm thấy, cái miệng không bao giờ ngừng nói, ngừng ăn bây giờ đã mím chặt, sắc môi hồng nhuận lạ thường, mang theo một độ cong tự nhiên như đang mỉm cười.
Có lẽ do không khí quá im ắng, hoặc do ánh nắng quá đẹp, một câu hỏi kỳ quái chợt nảy ra trong đầu y, người trước mặt đây, có được coi là đẹp không?
Thẩm Trú lơ đễnh nghĩ, dựa theo phản ứng của đám Đoạn Dịch, thì có lẽ là đẹp.
Y không nên để ý đến những chuyện này, từ trước đến nay, dung mạo đối với y luôn là thứ vô dụng, đối với bản thân y như vậy, người khác cũng thế.
Thế là y đè nén suy nghĩ, lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Đúng lúc này, dường như cảm nhận được ánh nhìn của y, Hoa Đăng mở mắt ra.
Hàng mi dài cong vυ"t khẽ mở, để lộ đôi mắt hoa đào vừa trong sáng lại vừa diễm lệ, trong veo như nước hồ thu, vẫn còn mang theo nét mơ màng, có lẽ không ngờ sẽ đối mặt với y.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt ấy đã cong thành một đường cong quen thuộc, con ngươi ánh lên sắc vàng nhàn nhạt, khiến y nhớ đến con suối trước nhà khi còn nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng và bóng tre.
Thẩm Trú có thể chắc chắn một điều rằng, khi nàng cười lên trông rất đẹp.
Hoa Đăng: “...”
Hoa Đăng: “...?”
“Huynh nhìn ta làm gì!” Hoa Đăng kinh hãi mở to mắt, hai tay sờ loạn lên mặt mình: “Có phải ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, hủy dung rồi không?”
“Chắc là không.” Thẩm Trú mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp: “Mặt của nàng gần như không khác gì so với lúc trước, chỉ là so với mười ngày trước thì béo...”
Hoa Đăng hét lên: “Không được nhắc đến chữ đó trước mặt ta!”
Thẩm Trú nói: “Bự hơn một tý.”
“... Chữ đó cũng không được nhắc!” Hoa Đăng tức đến đỏ mặt, ôm lấy mặt mình buồn bực không thôi: “Ta đã Trúc Cơ rồi, sao có thể béo lên được chứ?”
“Sau khi lên Kim Đan, mới có thể cố định vẻ bề ngoài, Trúc Cơ chỉ giúp làm chậm quá trình lão hóa thôi.”
Thẩm Trú khựng lại: “Tại sao phải để ý đến chuyện này.”
“Gần hết.” Hoa Đăng đang lén lút ăn vụng, không ngờ lại bị y bắt quả tang. Vừa nhìn thấy quyển sách trên tay y, nàng lại càng nghẹn lời.
“Huynh có lấy nhầm không vậy? Đây là tiểu thuyết của ta, không phải công pháp tu luyện, nội dung bên trong có thể hơi... trái với thuần phong mỹ tục.”
Thẩm Trú không trả lời, nhưng tay đã lật xem xoèn xoẹt, tốc độ cực nhanh.
Hoa Đăng cảm thấy vô cùng mới lạ: “Huynh không thấy phí thời gian à? Trong này không có kiếm pháp hay kiếm quyết gì đâu...”
“Đọc xong rồi.” Thẩm Trú nói.
“Quyển này đọc xong rồi sao?” Hoa Đăng ngẩn người, quyển sách dày bằng hai đốt ngón tay mà đọc xong nhanh vậy sao?
Thẩm Trú nhét sách về chỗ cũ, thản nhiên nói: “Ba trăm mười lăm quyển, tất cả đều đọc xong rồi.”
“Ừ...” Y ngập ngừng một chút rồi sửa lại: “Đúng.”
Hoa Đăng “Wao” lên một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ hâm mộ.
Thẩm Trú không nói rằng, với thần thức mạnh mẽ của y, ngay khoảnh khắc đọc xong y đã có thể tự động phân tích và tổng hợp.
Ví như bây giờ, trong đầu y toàn là những đoạn trích từ trong sách...
“Nàng, Thánh nữ danh môn, pháp lực cao cường, lạnh lùng mà không mất đi sự dịu dàng, hào sảng mà không mất đi vẻ thanh tao, ung dung mà không mất đi nhiệt huyết...”
[Lời bình của Hoa Đăng: Đây chính là ta.]
“Chàng, giáo chủ Ma giáo, dung mạo tuyệt sắc, khuynh đảo chúng sinh, vì nàng không tiếc lên trời xuống đất, thiêu rụi cả sinh mệnh và máu tươi...”
Năm vạn thôi ư, còn rẻ hơn cả y, Thẩm Trú khẽ gật đầu.
Sau khi xem lại hết nội dung trong sách mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, Thẩm Trú phát hiện Hoa Đăng đã tĩnh tâm nhập định, lặng lẽ kết ấn điều tức.
Lúc không nói chuyện, nàng có một vẻ bình thản hiếm thấy, cái miệng không bao giờ ngừng nói, ngừng ăn bây giờ đã mím chặt, sắc môi hồng nhuận lạ thường, mang theo một độ cong tự nhiên như đang mỉm cười.
Có lẽ do không khí quá im ắng, hoặc do ánh nắng quá đẹp, một câu hỏi kỳ quái chợt nảy ra trong đầu y, người trước mặt đây, có được coi là đẹp không?
Thẩm Trú lơ đễnh nghĩ, dựa theo phản ứng của đám Đoạn Dịch, thì có lẽ là đẹp.
Thế là y đè nén suy nghĩ, lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Đúng lúc này, dường như cảm nhận được ánh nhìn của y, Hoa Đăng mở mắt ra.
Hàng mi dài cong vυ"t khẽ mở, để lộ đôi mắt hoa đào vừa trong sáng lại vừa diễm lệ, trong veo như nước hồ thu, vẫn còn mang theo nét mơ màng, có lẽ không ngờ sẽ đối mặt với y.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt ấy đã cong thành một đường cong quen thuộc, con ngươi ánh lên sắc vàng nhàn nhạt, khiến y nhớ đến con suối trước nhà khi còn nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng và bóng tre.
Thẩm Trú có thể chắc chắn một điều rằng, khi nàng cười lên trông rất đẹp.
Hoa Đăng: “...”
Hoa Đăng: “...?”
“Huynh nhìn ta làm gì!” Hoa Đăng kinh hãi mở to mắt, hai tay sờ loạn lên mặt mình: “Có phải ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, hủy dung rồi không?”
“Chắc là không.” Thẩm Trú mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp: “Mặt của nàng gần như không khác gì so với lúc trước, chỉ là so với mười ngày trước thì béo...”
Hoa Đăng hét lên: “Không được nhắc đến chữ đó trước mặt ta!”
Thẩm Trú nói: “Bự hơn một tý.”
“... Chữ đó cũng không được nhắc!” Hoa Đăng tức đến đỏ mặt, ôm lấy mặt mình buồn bực không thôi: “Ta đã Trúc Cơ rồi, sao có thể béo lên được chứ?”
“Sau khi lên Kim Đan, mới có thể cố định vẻ bề ngoài, Trúc Cơ chỉ giúp làm chậm quá trình lão hóa thôi.”
Thẩm Trú khựng lại: “Tại sao phải để ý đến chuyện này.”
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
