TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Gu thẩm mỹ

Hoa Đăng chỉ do dự một giây, rồi dứt khoát rẽ hướng, nấp mình sau cây đa gần đó, lén lút ló đầu ra xem tình hình.

Sư tỷ thì tình ý chứa chan, dịu dàng nhỏ nhẹ, còn Thẩm Trú...

“Hầy.”

Biết nói sao đây, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cá chết chán đời kia, thì bầu không khí mập mờ đến mấy cũng tan thành mây khói.

Y không hề nhìn tua kiếm, chỉ đáp lại như một con rối không có cảm tình: “Ta có đạo lữ rồi.”

“Đó không phải là giả sao?” Sư tỷ ngây thơ nhìn y: “Mọi người đều nói đệ là bảo tiêu mà Hoa sư muội thuê về, muội ấy không thể nào thích đệ được.”

Hoa Đăng suýt nữa thì sặc nước bọt.

Sư tỷ ơi, tỷ thẳng thắn như vậy thật sự ổn sao?

Chỉ nghe thấy Thẩm Trú đáp lại một cách bình thản: “Là thật, nàng ấy nói ta đẹp.”

Sư tỷ: “Ha ha, gu thẩm mỹ của Hoa sư muội có chút kỳ lạ nhỉ.”

Chị gái này tới đây tỏ tình thật đấy à?

Điều càng khiến Hoa Đăng muốn hộc máu hơn là, Thẩm Trú vậy mà lại trầm ngâm giây lát, rồi gật gù như có điều suy nghĩ, hệt như đã tin lời nàng ta nói.

Hoa Đăng không thể nhịn được nữa, bước lên trước một bước, cất giọng: “Là ta thấy huynh ấy đẹp, cũng là ta chủ động yêu cầu huynh ấy làm đạo lữ của mình.”

Gu thẩm mỹ của nàng không cho phép bất kỳ ai xúc phạm!

Nàng quay sang sư tỷ, cười tươi như hoa: “Có điều, đó cũng là vì huynh ấy bám riết lấy ta, theo đuổi không ngừng.”

Nói rồi, nàng cố tình kéo tay áo Thẩm Trú, làm nũng lắc lắc: “Đúng không, đạo lữ của ta?”

Thẩm Trú lạnh lùng định rút tay về thì bị nàng lén nhéo một cái, bên tai vọng đến giọng nói đã hạ thấp của thiếu nữ: “Một trăm linh thạch.”

Đến khi y cụp mắt nhìn xuống, Hoa Đăng lại nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng hỏi: “Đúng không nào?”

Y thu lại ánh mắt, thản nhiên đáp: “Đúng. Hai trăm.”

Hai trăm? Sư tỷ ngờ vực nhìn hai người, ý là họ đã quen nhau hai trăm ngày rồi sao?

“Xin lỗi, là ta đã làm phiền rồi.” Nàng ta đã tự thuyết phục được chính mình: “Đều tại bọn họ tung tin đồn bậy bạ, ta sẽ về giải thích cho rõ ràng.”

“Vậy thì làm phiền sư tỷ rồi.”

Đợi sư tỷ đi khỏi, nụ cười trên mặt Hoa Đăng lập tức biến mất, nàng vừa kéo Thẩm Trú đi vừa lắc đầu.

“Ta không hiểu nổi, nàng ta thích huynh ở điểm nào? Nàng ta có thấy được mặt huynh đâu.”

“Tính cách của huynh tệ như vậy, sao lại có nữ nhân thích huynh được chứ?”

“Với lại huynh nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được giấu ta mà đi lăng nhăng với người khác, nghe chưa?”

Thẩm Trú: “Ừ.”

Hoa Đăng phồng má: “Không được nói ừ!”

Thẩm Trú: “...”

Hoa Đăng: “Đậu xanh... thôi bỏ đi, nhìn thái độ của huynh là biết mang số cô độc cả đời rồi.”

Chưa từng qua lại với nữ nhân, không hiểu nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Hoa Đăng tốt bụng tha thứ cho y, quay về phòng luyện công bế quan đả tọa.

Nói là phòng luyện công, nhưng thật ra trà bánh điểm tâm không thiếu thứ gì, giường thì rộng rãi, gối ôm mềm mại, tiện cho nàng lúc nào luyện công mệt thì có thể lăn ra ngủ ngay.

Ven tường còn đặt hai kệ sách đầy ắp, đủ mọi thể loại, đa phần là sách đọc trước khi ngủ cho dễ vào giấc.

Hoa Đăng ngồi lên giường, ra vẻ nghiêm túc xếp bằng, vận chuyển linh khí theo lời sư phụ chỉ dạy.

Thẩm Trú kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cũng tiến vào trạng thái tu luyện.

Chỉ là lần này, tu luyện mới vừa bắt đầu, y đã phá lệ mà phân tâm, nhớ lại lời của nữ tu kia.

Nàng ta nói, gu thẩm mỹ của Hoa Đăng có chút kỳ lạ.

Vậy còn y thì sao?

Thẩm Trú nghĩ mãi không ra, dứt khoát mở mắt, ánh nhìn lướt qua kệ sách bên cạnh.

Trước đây y chưa từng quan tâm tới những thứ này, nhưng bây giờ, y chỉ có thể tìm kiếm câu trả lời từ đây.

3

0

1 tháng trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.