0 chữ
Chương 34
Chương 34: Có người thích Thẩm Trú
Hoa Đăng thật sự không tài nào tưởng tượng nổi, điều gì đã biến nam hài đáng yêu ngọt ngào kia thành cái bộ dạng cứng đầu trơ như đá như bây giờ.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Trú, chần chừ giơ tay lên, chỉ vào khoảng không ngay má trái của y.
“Chỗ này của huynh... có phải có một lúm đồng tiền không?”
Gần như ngay lập tức, Thẩm Trú đã hiểu ra nàng nhìn thấy những gì.
“Không có.” Y lạnh lùng đáp.
Hoa Đăng vốn còn bán tín bán nghi, nhưng vừa thấy thái độ này của y thì lập tức hiểu ngay.
“Huynh đừng có chối, ta thấy hết rồi! Huynh còn có một thanh kiếm gỗ nhỏ, một mình múa may trước gương, lúc nhỏ trông huynh non nớt làm sao... Ấy, huynh đừng đi, huynh còn chưa chọn pháp khí mà!”
Thẩm Trú cười khẩy một tiếng, bỏ lại cho nàng một bóng lưng rồi ngự kiếm thong thả bay ra khỏi cổng lớn.
Hoa Đăng vội vã đuổi theo y, nhìn thấy cảnh này liền sững sờ.
“Huynh chờ đã, quay lại đưa ta đi cùng với, ta không muốn lết bộ xuống núi nữa đâu!”
“Không.” Thẩm Trú từ trên không trung nhìn xuống nàng, cái bộ dạng phải nói là đáng ghét hết chỗ chê.
Hoa Đăng chới với đưa tay: “Ta sai rồi, ta quên mất dáng vẻ lúc nhỏ của huynh rồi, mẹ huynh gọi huynh là cục cưng ta cũng không nhớ nữa... Ấy, sao huynh đi thật vậy!”
Hoa Đăng chỉ biết nhìn theo vệt kiếm khí xa dần mà dậm chân tức tối.
Lúc leo xuống thang mây, nàng lại nghĩ ra một vấn đề khác.
“Hệ thống, nếu ngay từ đầu y đã có thể bay, vậy lúc trước cố tình đi bộ lên thang mây với ta, có phải là muốn xem ta xấu mặt không?”
[Thưa ký chủ, tôi cho là vậy.] Giọng máy móc đáp lời.
Mẹ kiếp.
Hoa Đăng lau vội mồ hôi đầy đầu, l*иg ngực vốn đã khó thở nay lại càng thêm đau nhói.
Đợi đến ngày phát lương, nàng nhất định phải cho Thẩm Trú biết cái giá của việc đắc tội với chủ thuê!
...
Một canh giờ rưỡi sau, Hoa Đăng cuối cùng cũng lăn được xuống chân núi, so với lúc lên núi thì bớt được hai khắc.
Linh khí dưới chân núi dồi dào, nàng lấy Ích Khí Đan ra nhìn một lúc, rồi lại nghiến răng nhét về, kiên quyết ngồi một mình ở núi Sùng Vân nửa canh giờ để hồi phục thể lực xong xuôi mới quay về.
Bên ngoài Hải Đường Uyển, thỉnh thoảng có vài đệ tử lác đác đi ngang qua, thấy Hoa Đăng liền gật đầu chào hỏi.
Trước đây Hoa Đăng chẳng bao giờ để ý đến họ, sau này vì chuyện của Đoạn Dịch, mọi người thấy đại sư huynh bị đánh gãy chân tay treo bên ngoài Dược Thanh Đường để gϊếŧ gà dọa khỉ, trong lòng lập tức kính nể hơn mấy phần, đối diện với Hoa Đăng cũng không dám hó hé hay nhìn nhiều.
Dần dần, Hoa Đăng cũng không cần phải gồng mình nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ chào hỏi họ vài câu ngắn gọn.
Thế nhưng hôm nay, mặt mày Hoa Đăng hằm hằm đi lướt qua tất cả mọi người, khí thế hừng hực muốn đi tìm Thẩm Trú tính sổ.
Chỉ là vừa về tới ngoài sân, bắt gặp bóng dáng của Thẩm Trú, bước chân của Hoa Đăng đã đột ngột dừng lại.
Bởi vì đối diện y, còn có một nữ tu xa lạ có làn da trắng nõn, mày liễu mắt sáng, mặc áo xanh lam của đệ tử nội môn, hẳn là một vị sư tỷ nào đó của Dược Thanh Tông.
Trên tay nàng ta nâng một dây tua rua tinh xảo thanh nhã, trong đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ, giống hệt mấy cô gái đưa thư tình mà Hoa Đăng từng thấy trong phim truyền hình, sắp bung ra bong bóng màu hồng đến nơi.
Không, không thể nào.
Không thể nào có người để mắt đến Thẩm Trú được.
“Thẩm sư đệ, đây là tua kiếm ta tự tay làm.” Giọng của nữ tử trong trẻo truyền đến, dịu dàng xen lẫn đôi phần e thẹn: “Ta đã cố tình chọn màu bạc, rất hợp với kiếm của đệ, xin đệ hãy nhận lấy.”
Hai chân Hoa Đăng loạng choạng suýt ngã.
Đúng là chuyện lạ có thật, vậy mà lại có người để ý đến Thẩm Trú?
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Trú, chần chừ giơ tay lên, chỉ vào khoảng không ngay má trái của y.
“Chỗ này của huynh... có phải có một lúm đồng tiền không?”
Gần như ngay lập tức, Thẩm Trú đã hiểu ra nàng nhìn thấy những gì.
“Không có.” Y lạnh lùng đáp.
Hoa Đăng vốn còn bán tín bán nghi, nhưng vừa thấy thái độ này của y thì lập tức hiểu ngay.
“Huynh đừng có chối, ta thấy hết rồi! Huynh còn có một thanh kiếm gỗ nhỏ, một mình múa may trước gương, lúc nhỏ trông huynh non nớt làm sao... Ấy, huynh đừng đi, huynh còn chưa chọn pháp khí mà!”
Thẩm Trú cười khẩy một tiếng, bỏ lại cho nàng một bóng lưng rồi ngự kiếm thong thả bay ra khỏi cổng lớn.
“Huynh chờ đã, quay lại đưa ta đi cùng với, ta không muốn lết bộ xuống núi nữa đâu!”
“Không.” Thẩm Trú từ trên không trung nhìn xuống nàng, cái bộ dạng phải nói là đáng ghét hết chỗ chê.
Hoa Đăng chới với đưa tay: “Ta sai rồi, ta quên mất dáng vẻ lúc nhỏ của huynh rồi, mẹ huynh gọi huynh là cục cưng ta cũng không nhớ nữa... Ấy, sao huynh đi thật vậy!”
Hoa Đăng chỉ biết nhìn theo vệt kiếm khí xa dần mà dậm chân tức tối.
Lúc leo xuống thang mây, nàng lại nghĩ ra một vấn đề khác.
“Hệ thống, nếu ngay từ đầu y đã có thể bay, vậy lúc trước cố tình đi bộ lên thang mây với ta, có phải là muốn xem ta xấu mặt không?”
[Thưa ký chủ, tôi cho là vậy.] Giọng máy móc đáp lời.
Mẹ kiếp.
Hoa Đăng lau vội mồ hôi đầy đầu, l*иg ngực vốn đã khó thở nay lại càng thêm đau nhói.
...
Một canh giờ rưỡi sau, Hoa Đăng cuối cùng cũng lăn được xuống chân núi, so với lúc lên núi thì bớt được hai khắc.
Linh khí dưới chân núi dồi dào, nàng lấy Ích Khí Đan ra nhìn một lúc, rồi lại nghiến răng nhét về, kiên quyết ngồi một mình ở núi Sùng Vân nửa canh giờ để hồi phục thể lực xong xuôi mới quay về.
Bên ngoài Hải Đường Uyển, thỉnh thoảng có vài đệ tử lác đác đi ngang qua, thấy Hoa Đăng liền gật đầu chào hỏi.
Trước đây Hoa Đăng chẳng bao giờ để ý đến họ, sau này vì chuyện của Đoạn Dịch, mọi người thấy đại sư huynh bị đánh gãy chân tay treo bên ngoài Dược Thanh Đường để gϊếŧ gà dọa khỉ, trong lòng lập tức kính nể hơn mấy phần, đối diện với Hoa Đăng cũng không dám hó hé hay nhìn nhiều.
Thế nhưng hôm nay, mặt mày Hoa Đăng hằm hằm đi lướt qua tất cả mọi người, khí thế hừng hực muốn đi tìm Thẩm Trú tính sổ.
Chỉ là vừa về tới ngoài sân, bắt gặp bóng dáng của Thẩm Trú, bước chân của Hoa Đăng đã đột ngột dừng lại.
Bởi vì đối diện y, còn có một nữ tu xa lạ có làn da trắng nõn, mày liễu mắt sáng, mặc áo xanh lam của đệ tử nội môn, hẳn là một vị sư tỷ nào đó của Dược Thanh Tông.
Trên tay nàng ta nâng một dây tua rua tinh xảo thanh nhã, trong đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ, giống hệt mấy cô gái đưa thư tình mà Hoa Đăng từng thấy trong phim truyền hình, sắp bung ra bong bóng màu hồng đến nơi.
Không, không thể nào.
Không thể nào có người để mắt đến Thẩm Trú được.
“Thẩm sư đệ, đây là tua kiếm ta tự tay làm.” Giọng của nữ tử trong trẻo truyền đến, dịu dàng xen lẫn đôi phần e thẹn: “Ta đã cố tình chọn màu bạc, rất hợp với kiếm của đệ, xin đệ hãy nhận lấy.”
Hai chân Hoa Đăng loạng choạng suýt ngã.
Đúng là chuyện lạ có thật, vậy mà lại có người để ý đến Thẩm Trú?
2
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
