0 chữ
Chương 33
Chương 33: Má lúm đồng tiền
Khi Hoa Đăng mở mắt ra, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi, Thần Binh Các tiên khí lượn lờ đã biến mất, thay vào đó là một gian nhà tre mộc mạc, không gian trong lành thanh nhã, có phần cũ kỹ.
Chuyện gì thế này? Nàng xuyên không rồi ư?
Theo bản năng, Hoa Đăng muốn quan sát xung quanh, nhưng lại phát hiện cơ thể không nghe theo sự điều khiển, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp. Ngay gần nàng, có một nam hài mặc áo vàng.
Nàng vậy mà lại đang nhìn ngang tầm mắt với nam hài này, lẽ nào nàng bị lùn đi rồi?
Nam hài im lặng nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt vẫn còn nét bụ bẫm trẻ thơ. Mái tóc đen dày được búi thành hai củ tỏi, buộc trên đỉnh đầu bằng dải lụa đỏ tươi, trông hệt như Na Tra. Bản thân nam hài cũng thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến độ khó phân nam nữ.
Hoa Đăng nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xoe nhỏ nhắn, cùng đôi mắt trong veo tú khí của đối phương, đoán chừng nam hài nhiều nhất cũng chỉ sáu, bảy tuổi, chỉ là không hiểu sao lại thấy quen mắt đến lạ.
Lúc này, nam hài cử động, lùi lại một chút, và Hoa Đăng cảm thấy cơ thể mình cũng đang lùi theo.
Tầm nhìn theo đó mà mở rộng ra, lúc này nàng mới thấy rõ, trước mặt thực ra là một tấm gương lớn cao bằng người trưởng thành. Đứa trẻ kia không phải ai khác, mà chính là “nàng” đang soi gương.
Nàng đã nhập vào thân xác của người khác.
Chỉ thấy nam hài mím môi, rút thanh kiếm gỗ giắt bên hông ra, hào hứng múa may trước gương, tư thế vụng về nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Múa được vài chiêu, nam hài đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, đành phải tiếc nuối dừng lại, hai tay nâng niu thanh kiếm gỗ nhỏ, nở một nụ cười bẽn lẽn.
Khi đối phương cười, bên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, nổi bật trên làn da trắng sứ, giống như một đóa hoa bất chợt nở bung giữa nền tuyết.
Ngay lúc nam hài đang mân mê thanh kiếm gỗ không nỡ rời tay thì sau lưng có tiếng động vọng tới, nam hài nghe tiếng quay đầu lại, một người phụ nữ mặc trang phục trắng đang bước tới từ cửa, một tay chống vào khung cửa hỏi: “Cục cưng thích luyện kiếm à?”
Người phụ nữ có vóc dáng cao ráo, lại đứng ngược sáng, nên nhất thời Hoa Đăng không thể nhìn rõ mặt bà, chỉ có thể thông qua giọng nói và lời lẽ mà đoán rằng đây là một người dịu dàng.
Nam hài gật đầu thật mạnh, giọng vẫn còn non nớt: “Thích ạ, giống như cha vậy!”
Người phụ nữ dường như mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ chìa tay về phía nam hìa: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi, tối nay có món canh cá diếc mà con thích nhất đấy.”
Một lớn một nhỏ dắt tay nhau, quay người đi về phía hoàng hôn, bóng lưng dần nhòa đi, cho đến khi tan biến.
“...”
“Hoa Đăng, mở mắt.”
Giọng nam lạnh lẽo truyền vào tai, giống như tiếng chuông chùa xua đuổi ác quỷ, mạnh mẽ và đầy áp chế kéo ý thức của Hoa Đăng trở về.
Nàng mơ màng mở mắt.
Thẩm Trú vẫn đứng đó, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng tỉnh lại mà vẫn nằm trên đất, y cũng chẳng nói gì, càng đừng mong y sẽ kéo nàng dậy.
May mà lúc này đầu óc Hoa Đăng còn đang trì trệ, chẳng hơi đâu mà so đo những chuyện này. Nàng dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Trú, nhìn sang dòng chú thích bên cạnh tấm gương.
“Kẻ sở hữu chiếc gương này, có thể nhìn thấy ký ức sâu thẳm nhất trong lòng người khác.”
Khoan đã, ký ức?
Một tia linh quang lóe lên, Hoa Đăng chậm rãi nhìn về phía Thẩm Trú.
Một người khi lớn lên sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng sau cùng vẫn sẽ để lại vài dấu vết.
Ví như đường chân tóc ngay ngắn, ví như độ cong nơi đuôi mắt, hay sống mũi hơi gồ lên một chút, vậy mà lại trùng khớp từng nét một với người trước mặt.
Gặp quỷ rồi.
Nhóc con đáng yêu ấy mà lại là Thẩm Trú á?
Chuyện gì thế này? Nàng xuyên không rồi ư?
Theo bản năng, Hoa Đăng muốn quan sát xung quanh, nhưng lại phát hiện cơ thể không nghe theo sự điều khiển, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp. Ngay gần nàng, có một nam hài mặc áo vàng.
Nàng vậy mà lại đang nhìn ngang tầm mắt với nam hài này, lẽ nào nàng bị lùn đi rồi?
Nam hài im lặng nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt vẫn còn nét bụ bẫm trẻ thơ. Mái tóc đen dày được búi thành hai củ tỏi, buộc trên đỉnh đầu bằng dải lụa đỏ tươi, trông hệt như Na Tra. Bản thân nam hài cũng thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến độ khó phân nam nữ.
Lúc này, nam hài cử động, lùi lại một chút, và Hoa Đăng cảm thấy cơ thể mình cũng đang lùi theo.
Tầm nhìn theo đó mà mở rộng ra, lúc này nàng mới thấy rõ, trước mặt thực ra là một tấm gương lớn cao bằng người trưởng thành. Đứa trẻ kia không phải ai khác, mà chính là “nàng” đang soi gương.
Nàng đã nhập vào thân xác của người khác.
Chỉ thấy nam hài mím môi, rút thanh kiếm gỗ giắt bên hông ra, hào hứng múa may trước gương, tư thế vụng về nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Múa được vài chiêu, nam hài đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, đành phải tiếc nuối dừng lại, hai tay nâng niu thanh kiếm gỗ nhỏ, nở một nụ cười bẽn lẽn.
Ngay lúc nam hài đang mân mê thanh kiếm gỗ không nỡ rời tay thì sau lưng có tiếng động vọng tới, nam hài nghe tiếng quay đầu lại, một người phụ nữ mặc trang phục trắng đang bước tới từ cửa, một tay chống vào khung cửa hỏi: “Cục cưng thích luyện kiếm à?”
Người phụ nữ có vóc dáng cao ráo, lại đứng ngược sáng, nên nhất thời Hoa Đăng không thể nhìn rõ mặt bà, chỉ có thể thông qua giọng nói và lời lẽ mà đoán rằng đây là một người dịu dàng.
Nam hài gật đầu thật mạnh, giọng vẫn còn non nớt: “Thích ạ, giống như cha vậy!”
Người phụ nữ dường như mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ chìa tay về phía nam hìa: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi, tối nay có món canh cá diếc mà con thích nhất đấy.”
“...”
“Hoa Đăng, mở mắt.”
Giọng nam lạnh lẽo truyền vào tai, giống như tiếng chuông chùa xua đuổi ác quỷ, mạnh mẽ và đầy áp chế kéo ý thức của Hoa Đăng trở về.
Nàng mơ màng mở mắt.
Thẩm Trú vẫn đứng đó, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng tỉnh lại mà vẫn nằm trên đất, y cũng chẳng nói gì, càng đừng mong y sẽ kéo nàng dậy.
May mà lúc này đầu óc Hoa Đăng còn đang trì trệ, chẳng hơi đâu mà so đo những chuyện này. Nàng dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Trú, nhìn sang dòng chú thích bên cạnh tấm gương.
“Kẻ sở hữu chiếc gương này, có thể nhìn thấy ký ức sâu thẳm nhất trong lòng người khác.”
Khoan đã, ký ức?
Một tia linh quang lóe lên, Hoa Đăng chậm rãi nhìn về phía Thẩm Trú.
Một người khi lớn lên sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng sau cùng vẫn sẽ để lại vài dấu vết.
Ví như đường chân tóc ngay ngắn, ví như độ cong nơi đuôi mắt, hay sống mũi hơi gồ lên một chút, vậy mà lại trùng khớp từng nét một với người trước mặt.
Gặp quỷ rồi.
Nhóc con đáng yêu ấy mà lại là Thẩm Trú á?
3
0
1 tháng trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
