0 chữ
Chương 32
Chương 32: Chọn binh khí
Hoa Đăng ngồi phịch xuống đất, vừa chống hông vừa lôi bình ngọc nhỏ ra, lắc côm cốp trút đan dược vào lòng bàn tay.
Mấy viên đan dược đen nhánh tỏa ra mùi hương nồng nàn, Thẩm Trú thờ ơ nói: "Thường xuyên dùng Ích Khí Đan sẽ làm tổn thương linh mạch."
Hoa Đăng tất nhiên là biết, trong sách viết rất rõ, lạm dụng Ích Khí Đan sẽ gây ra tính ỷ lại, khiến cho tốc độ tự hồi phục của ngọc phủ chậm đi.
Nhưng mà.
"Đồ Hợp Thể kỳ không có chút đồng cảm nào thì đừng nói chuyện với ta." Nàng khịt mũi một cái rồi dốc thẳng bình vào miệng.
Đan dược còn chưa kịp rơi vào miệng, mấy viên thuốc to bằng hạt đậu đã đột ngột đổi hướng giữa không trung, vυ"t một cái bay ngược về bình ngọc.
"?" Hoa Đăng cáu tiết ngẩng đầulên: "Huynh làm cái gì vậy!"
Thẩm Trú chỉ liếc mắt một cái chứ không trả lời, ngón trỏ khẽ chọcmột cái vào khoảng không sau lưng nàng.
Một luồng khí ấm nóng men theo sống lưng rót vào, lập tức lan tỏa khắp người, Hoa Đăng suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Cái gì thế? Đừng có truyền mấy thứ linh tinh vào người ta!"
Cách nói của nàng khiến Thẩm Trú phải câm nín một chốc, rồi mới thong thả cất lời: "Là linh lực của ta. Không cần để ý, cứ tiếp nhận là được."
Chẳng mấy chốc, Hoa Đăng đã cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm, mọi mệt mỏi đều tan biến.
"Đây là pháp thuật gì vậy? Ta học được không?" Nàng mừng rỡ nhảy tưng tưng.
"Đợi nàng lên được tới Nguyên Anh rồi tính." Thẩm Trú rút tay về.
"Ồ." Lần này Hoa Đăng không ca thán nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Trú đẩy cửa Thần Binh Các, nhường đường cho nàng. Hoa Đăng bước vào trong, rồi mãi sau mới sực nhớ ra, mình còn chưa dùng tới ngọc bài mà chưởng môn đã đưa.
Thôi vậy, dưới gầm trời này, còn nơi nào cản nổi bước chân của Thẩm Trú chứ?
Thần Binh Các được bài trí trang nhã, vẫn giữ nguyên phong cách trước nay của Dược Thanh Tông. Dưới chân không phải là nền đá mà là những áng mây khói trắng muốt như tuyết, dẫm lên vừa mềm mại lại vừa vững chãi, linh khí tỏa ra nồng nàn.
Hoa Đăng đi một vòng trên tầng mây, nhìn từ đao thương đến kiếm kích, nhưng vẫn chưa chọn được món nào ưng ý.
Thẩm Trú từ đầu đến cuối vẫn đứng yên tại chỗ, thấy vậy bèn hỏi: "Không có món nào vừa mắt à?"
"Trông tầm thường quá, ta thích kiểu bling bling cơ." Nàng vừa nói vừa lắc lắc cây trâm vàng trên đầu.
"Bling bling?" Thẩm Trú nhìn chung quanh một lượt, chỉ vào dải lụa trắng trong góc: "Kiểu này?"
(Từ bling trong tiếng Trung là bố linh, nghe giống như mảnh vải)
"Là kiểu vàng bạc châu báu, sáng choang lấp lánh ấy! Bình thường mấy món đồ ta hay dùng đều lấp lánh cả, bộ huynh không để ý à?"
Thẩm Trú đáp: "Không để ý."
Hoa Đăng cười giả lả: "Sau này để ý một chút đi, dẫu sao ta cũng là chủ thuê của huynh mà."
Dân gian có câu, đằng nào cũng đến rồi, về tay không thì thấy hơi phí, Hoa Đăng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn một cây quạt tên là "Mặc Bạch".
Kiếp trước lúc chơi game, nàng cũng chọn hệ trị liệu, ngày nào cũng cầm quạt đi giao chiến, trông khá giống với cây quạt này, thế nên nàng cảm thấy vô cùng thân thuộc.
"Pháp khí ngũ phẩm." Thẩm Trú nói. "Thích cái này à?"
Hoa Đăng múa thử vài đường: "Dùng quạt trông có phong độ hơn, lại có thể gϊếŧ người từ xa, không sợ dính máu."
Có lẽ bốn chữ "không sợ dính máu" đã được Thẩm Trú công nhận, hiếm khi thấy y không chất vấn gu thẩm mỹ của Hoa Đăng mà chỉ gật đầu: "Không tồi."
"Vậy huynh cũng chọn một món đi, nhiều đồ thế này, không lấy thì phí lắm." Hoa Đăng hào phóng xua tay.
"Không cần." Thẩm Trú quay mặt đi, vẻ không mấy hứng thú: "Ta chỉ quen dùng kiếm."
"Thôi mà, thỉnh thoảng cũng nên thử món khác chứ. Huynh xem cái gương này này, quá hợp để sáng nào cũng soi một cái." Hoa Đăng vừa nói vừa đi về phía chiếc gương cạnh y, rồi đưa tay nắm lấy vành gương.
Bất thình lình, một cảm giác chấn động kỳ lạ bao trùm lấy Hoa Đăng, cả người nàng đờ ra, không thể cử động.
Thẩm Trú phản ứng cực nhanh, vừa giơ tay đã định kéo nàng ra.
"Khoan đã, đừng chạm vào ta!"
Nhưng đã quá muộn, ngay trước khi Hoa Đăng kịp hét lên, tay của Thẩm Trú đã chạm vào vai nàng.
Trước mắt bỗng tối sầm, Hoa Đăng mất đi ý thức trong giây lát.
Mấy viên đan dược đen nhánh tỏa ra mùi hương nồng nàn, Thẩm Trú thờ ơ nói: "Thường xuyên dùng Ích Khí Đan sẽ làm tổn thương linh mạch."
Hoa Đăng tất nhiên là biết, trong sách viết rất rõ, lạm dụng Ích Khí Đan sẽ gây ra tính ỷ lại, khiến cho tốc độ tự hồi phục của ngọc phủ chậm đi.
Nhưng mà.
"Đồ Hợp Thể kỳ không có chút đồng cảm nào thì đừng nói chuyện với ta." Nàng khịt mũi một cái rồi dốc thẳng bình vào miệng.
Đan dược còn chưa kịp rơi vào miệng, mấy viên thuốc to bằng hạt đậu đã đột ngột đổi hướng giữa không trung, vυ"t một cái bay ngược về bình ngọc.
"?" Hoa Đăng cáu tiết ngẩng đầulên: "Huynh làm cái gì vậy!"
Thẩm Trú chỉ liếc mắt một cái chứ không trả lời, ngón trỏ khẽ chọcmột cái vào khoảng không sau lưng nàng.
Cách nói của nàng khiến Thẩm Trú phải câm nín một chốc, rồi mới thong thả cất lời: "Là linh lực của ta. Không cần để ý, cứ tiếp nhận là được."
Chẳng mấy chốc, Hoa Đăng đã cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm, mọi mệt mỏi đều tan biến.
"Đây là pháp thuật gì vậy? Ta học được không?" Nàng mừng rỡ nhảy tưng tưng.
"Đợi nàng lên được tới Nguyên Anh rồi tính." Thẩm Trú rút tay về.
"Ồ." Lần này Hoa Đăng không ca thán nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Trú đẩy cửa Thần Binh Các, nhường đường cho nàng. Hoa Đăng bước vào trong, rồi mãi sau mới sực nhớ ra, mình còn chưa dùng tới ngọc bài mà chưởng môn đã đưa.
Thần Binh Các được bài trí trang nhã, vẫn giữ nguyên phong cách trước nay của Dược Thanh Tông. Dưới chân không phải là nền đá mà là những áng mây khói trắng muốt như tuyết, dẫm lên vừa mềm mại lại vừa vững chãi, linh khí tỏa ra nồng nàn.
Hoa Đăng đi một vòng trên tầng mây, nhìn từ đao thương đến kiếm kích, nhưng vẫn chưa chọn được món nào ưng ý.
Thẩm Trú từ đầu đến cuối vẫn đứng yên tại chỗ, thấy vậy bèn hỏi: "Không có món nào vừa mắt à?"
"Trông tầm thường quá, ta thích kiểu bling bling cơ." Nàng vừa nói vừa lắc lắc cây trâm vàng trên đầu.
"Bling bling?" Thẩm Trú nhìn chung quanh một lượt, chỉ vào dải lụa trắng trong góc: "Kiểu này?"
(Từ bling trong tiếng Trung là bố linh, nghe giống như mảnh vải)
Thẩm Trú đáp: "Không để ý."
Hoa Đăng cười giả lả: "Sau này để ý một chút đi, dẫu sao ta cũng là chủ thuê của huynh mà."
Dân gian có câu, đằng nào cũng đến rồi, về tay không thì thấy hơi phí, Hoa Đăng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn một cây quạt tên là "Mặc Bạch".
Kiếp trước lúc chơi game, nàng cũng chọn hệ trị liệu, ngày nào cũng cầm quạt đi giao chiến, trông khá giống với cây quạt này, thế nên nàng cảm thấy vô cùng thân thuộc.
"Pháp khí ngũ phẩm." Thẩm Trú nói. "Thích cái này à?"
Hoa Đăng múa thử vài đường: "Dùng quạt trông có phong độ hơn, lại có thể gϊếŧ người từ xa, không sợ dính máu."
Có lẽ bốn chữ "không sợ dính máu" đã được Thẩm Trú công nhận, hiếm khi thấy y không chất vấn gu thẩm mỹ của Hoa Đăng mà chỉ gật đầu: "Không tồi."
"Vậy huynh cũng chọn một món đi, nhiều đồ thế này, không lấy thì phí lắm." Hoa Đăng hào phóng xua tay.
"Không cần." Thẩm Trú quay mặt đi, vẻ không mấy hứng thú: "Ta chỉ quen dùng kiếm."
"Thôi mà, thỉnh thoảng cũng nên thử món khác chứ. Huynh xem cái gương này này, quá hợp để sáng nào cũng soi một cái." Hoa Đăng vừa nói vừa đi về phía chiếc gương cạnh y, rồi đưa tay nắm lấy vành gương.
Bất thình lình, một cảm giác chấn động kỳ lạ bao trùm lấy Hoa Đăng, cả người nàng đờ ra, không thể cử động.
Thẩm Trú phản ứng cực nhanh, vừa giơ tay đã định kéo nàng ra.
"Khoan đã, đừng chạm vào ta!"
Nhưng đã quá muộn, ngay trước khi Hoa Đăng kịp hét lên, tay của Thẩm Trú đã chạm vào vai nàng.
Trước mắt bỗng tối sầm, Hoa Đăng mất đi ý thức trong giây lát.
3
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
