TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Leo bậc thang

Thần Binh Các, nằm trên đỉnh Sùng Vân, muốn ghé thăm, phải đi bộ hết ba nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang.

Càng lên cao, linh khí càng loãng, vừa có thể sàng lọc những đệ tử không đủ sức khống chế pháp khí, lại vừa phòng được kẻ xấu vào kho trộm cắp.

Nghe đồn, thiết kế thiên tài này là do vị chưởng môn đầu tiên sau khi bị trộm mất liền tù tì mười món pháp bảo, đã tức đến sôi gan rồi nhanh chóng nghĩ ra.

Lúc này đây, bậc thang dài dưới chân trắng xóa, ẩn mình trong mây, Hoa Đăng đứng trước thềm thang, mặt ủ mày chau, thở dài thườn thượt.

Lẽ ra nàng không nên đến đây.

Có pháp bảo nào mà nàng mua không nổi, cớ sao phải đến nơi này chịu tội cơ chứ?

Hoa Đăng vừa nhen nhóm ý định quay người rời đi, đã bị một giọng nói từ phía sau gọi lại: "Sao không đi nữa?"

Giọng điệu trầm xuống ở cuối câu, kéo theo một sự lười biếng, rõ ràng là đã đợi nàng đến mất kiên nhẫn.

Hoa Đăng ngoảnh lại, nhìn thấy Thẩm Trú đang dựa vào gốc cây với dáng vẻ của một đại ca thứ thiệt, trong đầu liền nảy ra một kế. Nàng gợi ý: "Huynh xem bậc thang này đi, có phải cao lắm không? Đi bộ mệt chết đi được."

Thẩm Trú vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay, ung dung thong thả: "Thế nên?"

Hoa Đăng cười e thẹn: "Hay là... huynh cõng ta đi."

"Cõng nàng?"

Thẩm Trú đứng thẳng người dậy, ra vẻ như đang thật sự cân nhắc tính khả thi của đề nghị này.

Hoa Đăng không ngờ y lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng dấy lên hy vọng, ánh mắt mong chờ nhìn y.

Dưới cái nhìn chan chứa khát khao của nàng, Thẩm Trú dứt khoát xoay người: "Nghĩ cũng đẹp đấy."

Hoa Đăng: "..."

Nàng, biết, ngay, mà!

"Không cõng thì thôi, ta tự đi! Ai mà chẳng có hai chân, có gì hay ho chứ!"

Nàng đang định bỏ tiền ra thuê y làm, bây giờ thì hay rồi, đến một xu nàng cũng không thèm cho cái kẻ có thái độ tệ hại này.

Nàng, Hoa Đăng này, hôm nay dù có mệt chết, bò từ đây lên trên, cũng nhất quyết không cúi đầu trước ác ma Thẩm Trú!

...

Một canh giờ sau, Hoa Đăng kiệt sức ngã vật giữa đường, hai tay chống lên bậc thang để điều hòa lại nhịp tim đang đập loạn.

Một vạt áo trắng như tuyết lướt qua bên cạnh tay nàng, không nhiễm một hạt bụi, bước đi thong dong, giống như đang dạo chơi trong sân nhà.

Hoa Đăng thầm chửi một tràng trong bụng.

Bề ngoài, nàng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhắm mắt lại, mồ hôi túa ra đầm đìa: "Huynh kéo ta, chỉ kéo ta một cái thôi, thế này thì được rồi chứ?"

Giọng nói từ tốn của người đàn ông từ phía trước vọng lại: "Không."

"..."

Quả nhiên, nàng chẳng bất ngờ chút nào.

Hoa Đăng nghiến răng nghiến lợi, thở hồng hộc bám theo sau, bộ dạng nhe nanh múa vuốt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Trú.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Trú không hề ngoái đầu nhìn lại, nhưng cứ như mọc mắt sau lưng, luôn định vị chính xác phương hướng của nàng, duy trì khoảng cách ba thước. Nàng dừng thì y đi chậm lại, nàng bước thì y lại nhanh hơn.

Đến khi tới được cửa Thần Binh Các, Hoa Đăng gần như đã bò lết trên mặt đất, cả nhịp tim lẫn hơi thở đều run rẩy: "Thẩm Trú, ta phải trừ lương của huynh!"

Thẩm Trú, người đã quen với khái niệm "lương bổng", tốt bụng giải thích cho nàng: "Theo điều thứ tám trong khế ước, bên A không được vô cớ khấu trừ lương của bên B, nếu không sẽ phải bồi thường gấp đôi lương tháng."

Nói xong, y còn nhìn Hoa Đăng từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ mồn một: Có cần phải mệt đến mức này không?

Hoa Đăng chỉ muốn đá chết y: "Có giỏi thì huynh tự áp tu vi xuống Trúc Cơ rồi đi thử xem!"

3

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.