0 chữ
Chương 30
Chương 30: Tiết học đầu tiên
Ngày hôm sau Hoa Đăng tỉnh lại, cuối cùng cũng không đến muộn.
Nàng đẩy cửa ra, Thẩm Trú đang ôm kiếm đứng giữa sân, nhắm mắt đứng im. Nghe tiếng động, y đột ngột lên tiếng: “Ta còn tưởng Trúc Cơ kỳ thì không cần ngủ chứ.”
Hoa Đăng giả vờ như không nghe thấy: “Đi thôi, sư đệ, sư phụ đang đợi chúng ta.”
Nàng thầm cười như điên trong lòng, được làm sư tỷ của một tu sĩ Hợp Thể kỳ, cảm giác này phải nói là sướиɠ không gì bằng!
“Nàng có lẽ vẫn chưa biết.” Thẩm Trú nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu nhàn nhạt: “Chưởng môn nói, ta có thể làm sư phụ của ông ta. Nên tính ra, nàng là...”
“Thẩm Trú, sao hôm nay huynh không đeo mặt nạ!” Hoa Đăng kinh hô một tiếng ngắt lời y, ba phần là diễn, bảy phần là thật.
Thẩm Trú khựng lại một chút, rồi thản nhiên quay đi: “Đeo vào vướng víu.”
“Thật không đó, huynh không đeo mặt nạ thì không sao chứ?”
Hoa Đăng hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua mình đã chỉ thẳng mặt y bảo sau này đừng đeo mặt nạ nữa, Thẩm Trú cũng không nhắc lại, chỉ cụp mắt lắng nghe nàng líu ríu.
“Bắc Đẩu Điện đang truy sát huynh, người của Dược Thanh Tông chắc cũng biết huynh chứ? Nói không chừng vừa ra khỏi cửa đã gặp phải kẻ thù, huynh không sợ lại rước thêm phiền phức à?”
“Bọn họ không nhìn thấy.” Y chỉ nói ra một câu, không giải thích gì thêm, rồi cất bước đi thẳng.
Hoa Đăng hoang mang chẳng hiểu gì, cuối cùng đành phải hỏi hệ thống mới có được câu trả lời.
[Đây là một loại thuật dịch dung cao cấp.] Hệ thống nói" [Y có thể tự do thay đổi dung mạo của mình trong mắt người khác. Ngoại trừ cô nhìn thấy là dung mạo thật, những người khác đều nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác, như thế này này.]
Hệ thống liệt kê một hình ảnh minh họa ra.
Người trong hình vẽ có vài nét giống Thẩm Trú nhưng lại khác một trời một vực, từ một vẻ đẹp kinh diễm như tiên nhân biến thành nhạt nhẽo như nước ốc.
Đôi mắt Hoa Đăng dần dần sáng lên.
“Đỉnh của chóp, ta muốn tăng lương cho huynh ấy quá đi mất.” Nàng ôm mặt, cứ chăm chú nhìn bóng lưng của Thẩm Trú.
[Tăng đi, Ký chủ.]
“Thôi bỏ đi.” Hoa Đăng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không thể bị sắc đẹp làm cho mờ mắt được!”
Hệ thống: [...] Mấy người nhà giàu các cô đều keo kiệt vậy sao?
Tiết học đầu tiên, công pháp nhập môn mà chưởng môn chọn cho Hoa Đăng là [Phù Dao Tiên Điển].
Ông ta vừa liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Trú, vừa cẩn trọng nói: “Đồ nhi, con là Thiên linh căn có thuộc tính Mộc, thể chất cũng khá đặc biệt, bộ công pháp này có thể giúp con tẩy rửa Ngọc phủ, mở rộng Linh mạch, đặt nền móng vững chắc cho con đột phá Kim Đan.”
Thẩm Trú dùng thần thức lướt qua một lượt, chưa đến nửa giây đã gật đầu với Hoa Đăng, ra hiệu nội dung không có vấn đề gì.
Hoa Đăng yên tâm ngồi xuống học.
Có Thẩm Trú giám sát, chưởng môn không dám lơ là xao nhãng, nhưng dạy được nửa chừng vẫn không nhịn được mà thầm nghĩ: Nếu biết có ngày hôm nay, thì lúc đầu việc gì phải thế?
Tuy nói Hợp Hoan Thánh Thể trước khi trưởng thành, nếu hành sự song tu với người khác sẽ ngược lại biến đối phương thành lô đỉnh, thái dương bổ âm. Cũng vì vậy mà ông ta mới do dự, để Hoa Đăng ở nhà đến tận năm mười tám tuổi.
Sớm biết hôm nay sẽ lòi ra một Thẩm Trú, lúc trước ông ta nhất định đã sớm đưa Hoa Đăng về, dù có tổn thất một chút tu vi thì đã sao!
“Ông đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Thẩm Trú từ sau lưng vọng tới, ngữ khí rất lạnh nhạt.
“Khoan đã!” Chưởng môn bỗng bừng tỉnh, hai tay ôm chặt đầu: “Lần này đừng đánh vào mặt... Á!”
Hết hai tiết học, chưởng môn tập tễnh rời đi.
Trước khi đi, ông ta đưa cho Hoa Đăng một miếng ngọc bài, mặt mày bầm dập nói: “Đồ nhi, đây là chìa khóa của Thần Binh Các. Con có ngộ tính cao, lại học nhanh, có một món binh khí hợp tay sẽ giúp tăng tiến độ tu luyện, khi nào có thời gian con cứ tự vào trong đó chọn lấy một cái.”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hệt như có ma đuổi sau lưng.
Nàng đẩy cửa ra, Thẩm Trú đang ôm kiếm đứng giữa sân, nhắm mắt đứng im. Nghe tiếng động, y đột ngột lên tiếng: “Ta còn tưởng Trúc Cơ kỳ thì không cần ngủ chứ.”
Hoa Đăng giả vờ như không nghe thấy: “Đi thôi, sư đệ, sư phụ đang đợi chúng ta.”
Nàng thầm cười như điên trong lòng, được làm sư tỷ của một tu sĩ Hợp Thể kỳ, cảm giác này phải nói là sướиɠ không gì bằng!
“Nàng có lẽ vẫn chưa biết.” Thẩm Trú nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu nhàn nhạt: “Chưởng môn nói, ta có thể làm sư phụ của ông ta. Nên tính ra, nàng là...”
“Thẩm Trú, sao hôm nay huynh không đeo mặt nạ!” Hoa Đăng kinh hô một tiếng ngắt lời y, ba phần là diễn, bảy phần là thật.
Thẩm Trú khựng lại một chút, rồi thản nhiên quay đi: “Đeo vào vướng víu.”
Hoa Đăng hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua mình đã chỉ thẳng mặt y bảo sau này đừng đeo mặt nạ nữa, Thẩm Trú cũng không nhắc lại, chỉ cụp mắt lắng nghe nàng líu ríu.
“Bắc Đẩu Điện đang truy sát huynh, người của Dược Thanh Tông chắc cũng biết huynh chứ? Nói không chừng vừa ra khỏi cửa đã gặp phải kẻ thù, huynh không sợ lại rước thêm phiền phức à?”
“Bọn họ không nhìn thấy.” Y chỉ nói ra một câu, không giải thích gì thêm, rồi cất bước đi thẳng.
Hoa Đăng hoang mang chẳng hiểu gì, cuối cùng đành phải hỏi hệ thống mới có được câu trả lời.
[Đây là một loại thuật dịch dung cao cấp.] Hệ thống nói" [Y có thể tự do thay đổi dung mạo của mình trong mắt người khác. Ngoại trừ cô nhìn thấy là dung mạo thật, những người khác đều nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác, như thế này này.]
Người trong hình vẽ có vài nét giống Thẩm Trú nhưng lại khác một trời một vực, từ một vẻ đẹp kinh diễm như tiên nhân biến thành nhạt nhẽo như nước ốc.
Đôi mắt Hoa Đăng dần dần sáng lên.
“Đỉnh của chóp, ta muốn tăng lương cho huynh ấy quá đi mất.” Nàng ôm mặt, cứ chăm chú nhìn bóng lưng của Thẩm Trú.
[Tăng đi, Ký chủ.]
“Thôi bỏ đi.” Hoa Đăng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không thể bị sắc đẹp làm cho mờ mắt được!”
Hệ thống: [...] Mấy người nhà giàu các cô đều keo kiệt vậy sao?
Tiết học đầu tiên, công pháp nhập môn mà chưởng môn chọn cho Hoa Đăng là [Phù Dao Tiên Điển].
Ông ta vừa liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Trú, vừa cẩn trọng nói: “Đồ nhi, con là Thiên linh căn có thuộc tính Mộc, thể chất cũng khá đặc biệt, bộ công pháp này có thể giúp con tẩy rửa Ngọc phủ, mở rộng Linh mạch, đặt nền móng vững chắc cho con đột phá Kim Đan.”
Hoa Đăng yên tâm ngồi xuống học.
Có Thẩm Trú giám sát, chưởng môn không dám lơ là xao nhãng, nhưng dạy được nửa chừng vẫn không nhịn được mà thầm nghĩ: Nếu biết có ngày hôm nay, thì lúc đầu việc gì phải thế?
Tuy nói Hợp Hoan Thánh Thể trước khi trưởng thành, nếu hành sự song tu với người khác sẽ ngược lại biến đối phương thành lô đỉnh, thái dương bổ âm. Cũng vì vậy mà ông ta mới do dự, để Hoa Đăng ở nhà đến tận năm mười tám tuổi.
Sớm biết hôm nay sẽ lòi ra một Thẩm Trú, lúc trước ông ta nhất định đã sớm đưa Hoa Đăng về, dù có tổn thất một chút tu vi thì đã sao!
“Ông đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Thẩm Trú từ sau lưng vọng tới, ngữ khí rất lạnh nhạt.
“Khoan đã!” Chưởng môn bỗng bừng tỉnh, hai tay ôm chặt đầu: “Lần này đừng đánh vào mặt... Á!”
Hết hai tiết học, chưởng môn tập tễnh rời đi.
Trước khi đi, ông ta đưa cho Hoa Đăng một miếng ngọc bài, mặt mày bầm dập nói: “Đồ nhi, đây là chìa khóa của Thần Binh Các. Con có ngộ tính cao, lại học nhanh, có một món binh khí hợp tay sẽ giúp tăng tiến độ tu luyện, khi nào có thời gian con cứ tự vào trong đó chọn lấy một cái.”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hệt như có ma đuổi sau lưng.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
