0 chữ
Chương 29
Chương 29: Y rất đẹp
[Nhiệm vụ mới đã được giao, mời ký kiểm tra và chủ nhận.]
Sáng sớm hôm sau, Hoa Đăng vẫn còn đang mơ màng ngủ thì bất thình lình nhận được thông báo này.
Nhiệm vụ: [Cùng Chưởng môn tu luyện trong ba ngày] Chưa hoàn thành.
Thời hạn: Năm ngày.
Nàng lập tức ngồi dậy.
Kiểu tu luyện trong truyện thì không cần nói cũng biết là thế nào rồi, Hoa Đăng nuốt nước bọt đầy căng thẳng: “Hệ thống, nhất định phải song tu sao?”
[Ký chủ yên tâm, nhiệm vụ của cô đều là hình thức đơn giản, không có yêu cầu chi tiết, có thể linh động tự phát huy.]
Hoa Đăng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, ta đây không muốn ngủ với lão già đâu.”
Vừa mới hoàn hồn, nàng quay đầu lại đã bị dọa cho giật nảy mình.
“Sao huynh còn ở đây?”
Thẩm Trú, người vốn luôn xuất quỷ nhập thần, vậy mà đến tận giờ Thìn vẫn còn ở trong phòng nàng, lại còn không luyện công, chỉ ôm kiếm đứng bên giường, nhíu mày nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Huynh... nhìn ta làm gì?”
Nàng bị y nhìn đến sởn cả gai ốc, vội túm lấy áo mình nhìn đi nhìn lại, chắc chắn không có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên.
Thẩm Trú cúi người lại gần, mặt không cảm xúc hỏi: “Bí mật gì?”
Hoa Đăng: “...”
Hoa Đăng: “Đừng nói suốt cả đêm huynh chỉ nghĩ mỗi chuyện đó đấy chứ?”
Thẩm Trú không nói, chỉ dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn chằm chằm nàng.
Khóe mắt Hoa Đăng giật giật, cơn mơ màng ban nãy đã qua, bây giờ có đánh chết nàng cũng không đời nào nói ra chuyện xuyên không, bèn đáp ngay: “Bí mật chính là, huynh thật sự rất đẹp!”
Lời này không giả dối, nên nàng nói với vẻ chân thành tha thiết, hy vọng có thể lừa được Thẩm Trú.
Thế nhưng, ánh mắt Thẩm Trú nhìn nàng không hề dịu đi chút nào, trái lại còn ánh lên vài phần phức tạp.
“Đẹp sao?” Y lẩm bẩm nhắc lại.
Trong cuộc đời vừa dài đằng đẵng lại vừa ngắn ngủi của y, đúng là từng có người nói y “đẹp”. Nhưng những lời nói đó đều xuất phát từ sự chế nhạo ác ý, và y xem đó là lời khıêυ khí©h.
Sau khi y đánh cho những kẻ khıêυ khí©h một trận nhừ tử, thì chẳng còn ai dám bình phẩm về dung mạo của y nữa.
Nhưng bây giờ, y nhìn vào đôi mắt rạng rỡ tươi tắn của Hoa Đăng.
Trong veo, đen trắng rõ ràng, không có lấy nửa phần khıêυ khí©h.
“Không thấy xấu sao?”
Y vô thức thốt ra câu này, đầu ngón tay đưa lên sờ má, lại chỉ chạm phải chiếc mặt nạ lạnh băng.
Hoa Đăng: Xấu? Ai cơ? Y xấu á???
Con người này vậy mà lại dám nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của mình mà nói là xấu ư!
Hoa Đăng hoang mang đến độ hoài nghi nhân sinh, há miệng nửa ngày trời mà không thốt nên lời.
“Thôi bỏ đi, không quan trọng.” Thẩm Trú thờ ơ gác lại, lạnh lùng xoay người, “Vấn đề này vốn dĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Sao lại không có ý nghĩa chứ?”
Hoa Đăng cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đưa tay kéo y lại... à thôi, lại chẳng chạm vào được.
Tóm lại, nàng nghiêm túc nói: “Huynh trông đẹp, ta nhìn cũng thấy vui mắt biết bao.”
Nghĩ rồi, nàng chỉ tay vào chiếc mặt nạ trên mặt Thẩm Trú, nói bằng giọng không cho phép phản đối: “Thế này nhé, sau này ở trước mặt ta, huynh không được đeo mặt nạ nữa!”
“Ta thích ngắm huynh.”
Nói xong câu này, Hoa Đăng cảm thấy cả người nhẹ nhõm, liền đẩy Thẩm Trú ra khỏi phòng để thay đồ rửa mặt.
Y mặc cho nàng xô đẩy, đôi mắt đen nhánh vẫn lạnh nhạt như cũ, rồi quay về phòng mài giũa kiếm ý như thường lệ.
Hồi lâu sau, y mới thoát ra khỏi thức hải, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bàn, chiếc gương đối diện cửa sổ phản chiếu một vệt sáng, bước chân y khựng lại, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại bước đến trước gương, khẽ cụp mi mắt xuống.
Đẹp ư?
Sao có thể chứ.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Đăng vẫn còn đang mơ màng ngủ thì bất thình lình nhận được thông báo này.
Nhiệm vụ: [Cùng Chưởng môn tu luyện trong ba ngày] Chưa hoàn thành.
Thời hạn: Năm ngày.
Nàng lập tức ngồi dậy.
Kiểu tu luyện trong truyện thì không cần nói cũng biết là thế nào rồi, Hoa Đăng nuốt nước bọt đầy căng thẳng: “Hệ thống, nhất định phải song tu sao?”
[Ký chủ yên tâm, nhiệm vụ của cô đều là hình thức đơn giản, không có yêu cầu chi tiết, có thể linh động tự phát huy.]
Hoa Đăng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, ta đây không muốn ngủ với lão già đâu.”
Vừa mới hoàn hồn, nàng quay đầu lại đã bị dọa cho giật nảy mình.
“Sao huynh còn ở đây?”
Thẩm Trú, người vốn luôn xuất quỷ nhập thần, vậy mà đến tận giờ Thìn vẫn còn ở trong phòng nàng, lại còn không luyện công, chỉ ôm kiếm đứng bên giường, nhíu mày nhìn chằm chằm về phía nàng.
Nàng bị y nhìn đến sởn cả gai ốc, vội túm lấy áo mình nhìn đi nhìn lại, chắc chắn không có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên.
Thẩm Trú cúi người lại gần, mặt không cảm xúc hỏi: “Bí mật gì?”
Hoa Đăng: “...”
Hoa Đăng: “Đừng nói suốt cả đêm huynh chỉ nghĩ mỗi chuyện đó đấy chứ?”
Thẩm Trú không nói, chỉ dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn chằm chằm nàng.
Khóe mắt Hoa Đăng giật giật, cơn mơ màng ban nãy đã qua, bây giờ có đánh chết nàng cũng không đời nào nói ra chuyện xuyên không, bèn đáp ngay: “Bí mật chính là, huynh thật sự rất đẹp!”
Lời này không giả dối, nên nàng nói với vẻ chân thành tha thiết, hy vọng có thể lừa được Thẩm Trú.
Thế nhưng, ánh mắt Thẩm Trú nhìn nàng không hề dịu đi chút nào, trái lại còn ánh lên vài phần phức tạp.
Trong cuộc đời vừa dài đằng đẵng lại vừa ngắn ngủi của y, đúng là từng có người nói y “đẹp”. Nhưng những lời nói đó đều xuất phát từ sự chế nhạo ác ý, và y xem đó là lời khıêυ khí©h.
Sau khi y đánh cho những kẻ khıêυ khí©h một trận nhừ tử, thì chẳng còn ai dám bình phẩm về dung mạo của y nữa.
Nhưng bây giờ, y nhìn vào đôi mắt rạng rỡ tươi tắn của Hoa Đăng.
Trong veo, đen trắng rõ ràng, không có lấy nửa phần khıêυ khí©h.
“Không thấy xấu sao?”
Y vô thức thốt ra câu này, đầu ngón tay đưa lên sờ má, lại chỉ chạm phải chiếc mặt nạ lạnh băng.
Hoa Đăng: Xấu? Ai cơ? Y xấu á???
Con người này vậy mà lại dám nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của mình mà nói là xấu ư!
Hoa Đăng hoang mang đến độ hoài nghi nhân sinh, há miệng nửa ngày trời mà không thốt nên lời.
“Sao lại không có ý nghĩa chứ?”
Hoa Đăng cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đưa tay kéo y lại... à thôi, lại chẳng chạm vào được.
Tóm lại, nàng nghiêm túc nói: “Huynh trông đẹp, ta nhìn cũng thấy vui mắt biết bao.”
Nghĩ rồi, nàng chỉ tay vào chiếc mặt nạ trên mặt Thẩm Trú, nói bằng giọng không cho phép phản đối: “Thế này nhé, sau này ở trước mặt ta, huynh không được đeo mặt nạ nữa!”
“Ta thích ngắm huynh.”
Nói xong câu này, Hoa Đăng cảm thấy cả người nhẹ nhõm, liền đẩy Thẩm Trú ra khỏi phòng để thay đồ rửa mặt.
Y mặc cho nàng xô đẩy, đôi mắt đen nhánh vẫn lạnh nhạt như cũ, rồi quay về phòng mài giũa kiếm ý như thường lệ.
Hồi lâu sau, y mới thoát ra khỏi thức hải, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bàn, chiếc gương đối diện cửa sổ phản chiếu một vệt sáng, bước chân y khựng lại, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại bước đến trước gương, khẽ cụp mi mắt xuống.
Đẹp ư?
Sao có thể chứ.
4
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
