0 chữ
Chương 26
Chương 26: Sư huynh mò vào phòng
“Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi.”
Hoa Đăng quấn chăn ngồi trên giường, vẻ mặt trầm trọng mà sám hối.
“Ta không nên đã đồng ý rồi mà lại ngủ một mình đến tận trưa, để huynh một mình đối mặt với lễ bái sư.”
Thẩm Trú dựa lưng vào bức tường trắng, ánh mắt đầy nặng nề đổ dồn lên mặt nàng, mãi đến khi nàng nói xong mới lạnh lùng mở miệng: “Không sao, ngươi là người thuê ta mà.”
Đối phương từ chối lời xin lỗi của bạn, lại còn thẳng tay tung chiêu chế nhạo.
Hoa Đăng đành lăn xuống giường, như dâng báu vật giơ ra một cục vàng: “Ting ting, huynh xem đây là gì?”
Thẩm Trú thậm chí chẳng thèm liếc nhìn: “Vàng trong tu tiên giới chẳng đáng giá.”
“Ồ.” Hoa Đăng chậm rãi thu tay lại: “Không muốn thì thôi, vậy ta đưa cho Nguyệt Nha với Nguyệt Mãn vậy.”
Thẩm Trú mặt không biểu cảm.
Hoa Đăng còn chưa kịp thấy y ra tay, cục vàng lấp lánh kia đã biến mất khỏi lòng bàn tay, không để lại dấu vết.
Nàng mỉm cười vỗ tay: “Ngày mai là buổi học đầu tiên của ta, huynh nhớ đi cùng ta, phải đúng giờ đấy.”
Thẩm Trú lạnh lùng gật đầu, quay người định đi.
“Huynh định đi đâu vậy?” Hoa Đăng vô thức hỏi.
“Đi gϊếŧ người. Ngươi muốn đi theo?” Y đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.
Hoa Đăng lắc đầu lia lịa, làm điệu bộ tiễn đưa: “Ngài đi thong thả.”
Theo khế ước, mỗi ngày Thẩm Trú có hai canh giờ tự do hoạt động, Hoa Đăng thực sự cũng không quản được y.
Nàng sai Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn xuống núi một chuyến mua sắm những thứ cần thiết, còn bản thân thì lật xem tiên điển do chưởng môn đưa để chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
Trước khi chiều tối, Thẩm Trú cầm kiếm xuất hiện trong sân, người đầy máu, lặng lẽ trở về phòng, Hoa Đăng còn chưa kịp chào hỏi y.
Mãi đến tối Thẩm Trú vẫn không ra khỏi phòng, Hoa Đăng đi ngang qua mấy lần, trong phòng đều yên tĩnh không một tiếng động, không có cả tiếng thở.
Đêm đến, Hoa Đăng ôm thú bông gấu trúc mà ngủ say như chết.
Nàng nằm mơ thấy mình bị truy sát, khó khăn lắm mới tìm được Thẩm Trú nhưng y lại nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nói với nàng: “Ngươi tưởng ta khác với bọn họ sao?”
“Huynh đương nhiên khác biệt...”
Nàng mơ màng lẩm bẩm, bỗng bên tai vang lên tiếng máy móc như chuông báo động: “Ký chủ, mau tỉnh dậy! Cô đang gặp nguy hiểm!”
Hoa Đăng bỗng mở to mắt.
Trước mắt chỉ là một mảng mờ tối, ánh trăng bị bóng đen bên giường che khuất quá nửa, bóng đen ấy như vật sống, lắc lư không ngừng, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
“Sư muội, suỵt.”
Đó là giọng của Đoạn Dịch.
Trong đêm tối, hắn ta nở nụ cười, gương mặt ửng đỏ vì hưng phấn: “Sư huynh sẽ khiến muội vui sướиɠ, muội hãy tin sư huynh đi...”
Hoa Đăng: “Đồ chó má, chết đi!”
Vừa dứt lời, nàng giật sợi dây đỏ treo ở đầu giường, leng keng...
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên đột ngột, nhưng không phát ra từ phòng của Hoa Đăng.
Đoạn Dịch vẫn điềm nhiên, cười đưa tay ra: “Sư muội đang chơi trò gì thế? Chỉ cần muội thích, sư huynh đều có thể thử.”
“Cút ngay!” Hoa Đăng nhấc chân đá mạnh, vừa đá vừa hét: “Đại ca cứu mạng!”
“Sư muội đang gọi ai? Cái tên đạo lữ vô dụng của muội chăng? Hắn không nghe thấy đâu, ở đây chỉ có muội và ta...”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, toàn thân Đoạn Dịch cứng đờ, khó tin cúi đầu nhìn xuống.
Nơi bụng eo hắn ta, một lưỡi kiếm đã xuyên thấu xương thịt, tạo thành lỗ thủng to bằng nắm tay.
Máu nhỏ giọt lã chã, hắn ta quỳ rạp xuống đất nhưng vẫn chưa từ bỏ, cố gắng bò về phía mép giường của Hoa Đăng.
Hoa Đăng hoàn toàn không để ý, như trút được gánh nặng, ngước nhìn bóng lưng thon dài dưới ánh trăng.
Đêm đã khuya, nam nhân cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc trung y trắng như tuyết. Vải mềm mại ôm sát cơ thể, eo thon chân dài hiện rõ không che giấu.
Đại ca có lẽ đang ngủ, bất ngờ bị đánh thức nên tâm trạng không tránh khỏi bực bội, liền giẫm gãy cổ tay của Đoạn Dịch, ghê tởm mắng: “Đồ ngu si không có não.”
Hoa Đăng quấn chăn ngồi trên giường, vẻ mặt trầm trọng mà sám hối.
“Ta không nên đã đồng ý rồi mà lại ngủ một mình đến tận trưa, để huynh một mình đối mặt với lễ bái sư.”
Thẩm Trú dựa lưng vào bức tường trắng, ánh mắt đầy nặng nề đổ dồn lên mặt nàng, mãi đến khi nàng nói xong mới lạnh lùng mở miệng: “Không sao, ngươi là người thuê ta mà.”
Đối phương từ chối lời xin lỗi của bạn, lại còn thẳng tay tung chiêu chế nhạo.
Hoa Đăng đành lăn xuống giường, như dâng báu vật giơ ra một cục vàng: “Ting ting, huynh xem đây là gì?”
Thẩm Trú thậm chí chẳng thèm liếc nhìn: “Vàng trong tu tiên giới chẳng đáng giá.”
“Ồ.” Hoa Đăng chậm rãi thu tay lại: “Không muốn thì thôi, vậy ta đưa cho Nguyệt Nha với Nguyệt Mãn vậy.”
Hoa Đăng còn chưa kịp thấy y ra tay, cục vàng lấp lánh kia đã biến mất khỏi lòng bàn tay, không để lại dấu vết.
Nàng mỉm cười vỗ tay: “Ngày mai là buổi học đầu tiên của ta, huynh nhớ đi cùng ta, phải đúng giờ đấy.”
Thẩm Trú lạnh lùng gật đầu, quay người định đi.
“Huynh định đi đâu vậy?” Hoa Đăng vô thức hỏi.
“Đi gϊếŧ người. Ngươi muốn đi theo?” Y đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.
Hoa Đăng lắc đầu lia lịa, làm điệu bộ tiễn đưa: “Ngài đi thong thả.”
Theo khế ước, mỗi ngày Thẩm Trú có hai canh giờ tự do hoạt động, Hoa Đăng thực sự cũng không quản được y.
Nàng sai Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn xuống núi một chuyến mua sắm những thứ cần thiết, còn bản thân thì lật xem tiên điển do chưởng môn đưa để chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
Mãi đến tối Thẩm Trú vẫn không ra khỏi phòng, Hoa Đăng đi ngang qua mấy lần, trong phòng đều yên tĩnh không một tiếng động, không có cả tiếng thở.
Đêm đến, Hoa Đăng ôm thú bông gấu trúc mà ngủ say như chết.
Nàng nằm mơ thấy mình bị truy sát, khó khăn lắm mới tìm được Thẩm Trú nhưng y lại nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nói với nàng: “Ngươi tưởng ta khác với bọn họ sao?”
“Huynh đương nhiên khác biệt...”
Nàng mơ màng lẩm bẩm, bỗng bên tai vang lên tiếng máy móc như chuông báo động: “Ký chủ, mau tỉnh dậy! Cô đang gặp nguy hiểm!”
Hoa Đăng bỗng mở to mắt.
Trước mắt chỉ là một mảng mờ tối, ánh trăng bị bóng đen bên giường che khuất quá nửa, bóng đen ấy như vật sống, lắc lư không ngừng, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Đó là giọng của Đoạn Dịch.
Trong đêm tối, hắn ta nở nụ cười, gương mặt ửng đỏ vì hưng phấn: “Sư huynh sẽ khiến muội vui sướиɠ, muội hãy tin sư huynh đi...”
Hoa Đăng: “Đồ chó má, chết đi!”
Vừa dứt lời, nàng giật sợi dây đỏ treo ở đầu giường, leng keng...
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên đột ngột, nhưng không phát ra từ phòng của Hoa Đăng.
Đoạn Dịch vẫn điềm nhiên, cười đưa tay ra: “Sư muội đang chơi trò gì thế? Chỉ cần muội thích, sư huynh đều có thể thử.”
“Cút ngay!” Hoa Đăng nhấc chân đá mạnh, vừa đá vừa hét: “Đại ca cứu mạng!”
“Sư muội đang gọi ai? Cái tên đạo lữ vô dụng của muội chăng? Hắn không nghe thấy đâu, ở đây chỉ có muội và ta...”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, toàn thân Đoạn Dịch cứng đờ, khó tin cúi đầu nhìn xuống.
Nơi bụng eo hắn ta, một lưỡi kiếm đã xuyên thấu xương thịt, tạo thành lỗ thủng to bằng nắm tay.
Máu nhỏ giọt lã chã, hắn ta quỳ rạp xuống đất nhưng vẫn chưa từ bỏ, cố gắng bò về phía mép giường của Hoa Đăng.
Hoa Đăng hoàn toàn không để ý, như trút được gánh nặng, ngước nhìn bóng lưng thon dài dưới ánh trăng.
Đêm đã khuya, nam nhân cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc trung y trắng như tuyết. Vải mềm mại ôm sát cơ thể, eo thon chân dài hiện rõ không che giấu.
Đại ca có lẽ đang ngủ, bất ngờ bị đánh thức nên tâm trạng không tránh khỏi bực bội, liền giẫm gãy cổ tay của Đoạn Dịch, ghê tởm mắng: “Đồ ngu si không có não.”
4
0
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
