0 chữ
Chương 25
Chương 25: Không được nói thích nàng
Y khẽ “chậc”, định bỏ qua lễ bái sư mà xuống núi một mình. Gần đây có một đám không biết sống chết đuổi tới đây, y phải đi giải quyết.
Vừa bước ra khỏi cửa, ánh nắng chiếu vào đôi giày và bộ y phục mới tinh của mình, khiến y chợt nhớ tới mười vạn linh thạch nóng hổi trong khế ước.
“...” Bước chân vừa chuyển, y mặt không chút thay đổi đi về phía Dược Thanh Đường.
Trong Dược Thanh Đường.
Chưởng môn đang ngồi trên ghế lần tràng hạt, càng lần càng nôn nóng, cuối cùng kìm lòng không đậu run chân lên.
Liếc thấy bóng đen âm âm trầm ở cửa, hắn lập tức nhảy lên, khổ sở nhường chỗ.
Thẩm Trú cũng không khách khí, vắt chân ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến bái sư, ngươi có gì muốn nói?”
Chưởng môn nghiêm nghị nói: “Dược Thanh Tông thuộc về mỗi đệ tử, ở đây các ngươi tự do, muốn làm gì cũng không cần báo với ta!”
Tràng hạt đặt trên bàn, Thẩm Trú nhặt lên giật mạnh, không chú ý cường độ kéo đứt sợi tơ, hạt tràng vãi đầy đất.
Pháp bảo ngũ phẩm xịn xò giờ chỉ còn trơ trọi một hạt trong lòng bàn tay. Y tùy ý vứt đi, bỏ qua lời chưởng môn, tự nói: “Ta tới đây ở tạm mấy tháng, đến thời gian tự khắc sẽ đi.”
Chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng lộ rõ: “Không vấn đề, ngươi muốn ở bao lâu tùy ý!”
Thẩm Trú khẽ nhướng mày: “Ngươi rất sợ ta?” Giọng điệu không lộ chút tức giận hay vui mừng.
“Không, không sợ mà.” Chưởng môn nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Ngươi là sư phụ của ta, sợ ta làm gì?” Y hứng thú truy vấn.
“Không không không!” Chưởng môn hoảng sợ cúi gập người: “Hai ta có thể luận riêng, ta làm sư phụ ngươi, ngươi cũng làm sư phụ ta!”
Thẩm Trú liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bao nhiêu tuổi?
Chưởng môn hơi đờ người: “Năm trăm lẻ ba tuổi?”
Thẩm Trú thu lại ánh nhìn, giọng lạnh nhạt: “Tư chất quá kém, ta không hứng thú.”
Chưởng môn: “...”
Mẹ kiếp cần ngươi nói!
Thẩm Trú buông chân đứng dậy, cao hơn hắn nửa cái đầu, quở trách: “Ngày mai bắt đầu dạy học cho Hoa Đăng, nên dạy gì trong lòng ngươi phải rõ.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Chưởng môn nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, cười ngượng nghịu nói:
“Hoa Đăng tư chất phi phàm, ngộ tính thượng hạng, bản tọa đối với đồ nhi này cũng vô cùng yêu quý.”
Vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt không chút để ý của Thẩm Trú bỗng nhiên dừng lại, giống như lần đầu tiên nhìn thẳng vào người hắn.
Toàn thân chưởng môn lạnh run: “Sao, sao vậy?”
Không đợi hắn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, trước mắt tối sầm, đỉnh đầu đau nhức, vỏ kiếm của Thẩm Trú đánh tới.
Bang bang bang!
Ba đòn liên tiếp, chưởng môn ngã sóng soài xuống đất, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Đánh đến khi gạch nứt toác, gương mặt tuấn tú của chưởng môn cắm sâu vào đất, Thẩm Trú mới lên tiếng: “Về sau, cấm nói thích nàng.”
Trong lòng chưởng môn vạn câu chửi thề: “Nàng là đồ nhi của bản tọa!”
Rầm!
Thẩm Trú lạnh lùng nói: “Đừng để ta nhắc lần thứ hai.”
Rầm!
“Nghe rõ, trả lời.”
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi! Hai tai đều nghe rõ rồi! A, sư phụ đừng đánh nữa, vi sư biết sai rồi!”
Ngày hôm đó, tiếng kêu thảm thiết của chưởng môn vang khắp Dược Thanh Tông.
Thế nhưng không ai dám ra tay cứu, bởi ai nấy đều biết, mục tiêu tiếp theo có lẽ chính là mình.
Vừa bước ra khỏi cửa, ánh nắng chiếu vào đôi giày và bộ y phục mới tinh của mình, khiến y chợt nhớ tới mười vạn linh thạch nóng hổi trong khế ước.
“...” Bước chân vừa chuyển, y mặt không chút thay đổi đi về phía Dược Thanh Đường.
Trong Dược Thanh Đường.
Chưởng môn đang ngồi trên ghế lần tràng hạt, càng lần càng nôn nóng, cuối cùng kìm lòng không đậu run chân lên.
Liếc thấy bóng đen âm âm trầm ở cửa, hắn lập tức nhảy lên, khổ sở nhường chỗ.
Thẩm Trú cũng không khách khí, vắt chân ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến bái sư, ngươi có gì muốn nói?”
Chưởng môn nghiêm nghị nói: “Dược Thanh Tông thuộc về mỗi đệ tử, ở đây các ngươi tự do, muốn làm gì cũng không cần báo với ta!”
Pháp bảo ngũ phẩm xịn xò giờ chỉ còn trơ trọi một hạt trong lòng bàn tay. Y tùy ý vứt đi, bỏ qua lời chưởng môn, tự nói: “Ta tới đây ở tạm mấy tháng, đến thời gian tự khắc sẽ đi.”
Chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng lộ rõ: “Không vấn đề, ngươi muốn ở bao lâu tùy ý!”
Thẩm Trú khẽ nhướng mày: “Ngươi rất sợ ta?” Giọng điệu không lộ chút tức giận hay vui mừng.
“Không, không sợ mà.” Chưởng môn nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Ngươi là sư phụ của ta, sợ ta làm gì?” Y hứng thú truy vấn.
“Không không không!” Chưởng môn hoảng sợ cúi gập người: “Hai ta có thể luận riêng, ta làm sư phụ ngươi, ngươi cũng làm sư phụ ta!”
Bao nhiêu tuổi?
Chưởng môn hơi đờ người: “Năm trăm lẻ ba tuổi?”
Thẩm Trú thu lại ánh nhìn, giọng lạnh nhạt: “Tư chất quá kém, ta không hứng thú.”
Chưởng môn: “...”
Mẹ kiếp cần ngươi nói!
Thẩm Trú buông chân đứng dậy, cao hơn hắn nửa cái đầu, quở trách: “Ngày mai bắt đầu dạy học cho Hoa Đăng, nên dạy gì trong lòng ngươi phải rõ.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Chưởng môn nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, cười ngượng nghịu nói:
“Hoa Đăng tư chất phi phàm, ngộ tính thượng hạng, bản tọa đối với đồ nhi này cũng vô cùng yêu quý.”
Vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt không chút để ý của Thẩm Trú bỗng nhiên dừng lại, giống như lần đầu tiên nhìn thẳng vào người hắn.
Toàn thân chưởng môn lạnh run: “Sao, sao vậy?”
Bang bang bang!
Ba đòn liên tiếp, chưởng môn ngã sóng soài xuống đất, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Đánh đến khi gạch nứt toác, gương mặt tuấn tú của chưởng môn cắm sâu vào đất, Thẩm Trú mới lên tiếng: “Về sau, cấm nói thích nàng.”
Trong lòng chưởng môn vạn câu chửi thề: “Nàng là đồ nhi của bản tọa!”
Rầm!
Thẩm Trú lạnh lùng nói: “Đừng để ta nhắc lần thứ hai.”
Rầm!
“Nghe rõ, trả lời.”
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi! Hai tai đều nghe rõ rồi! A, sư phụ đừng đánh nữa, vi sư biết sai rồi!”
Ngày hôm đó, tiếng kêu thảm thiết của chưởng môn vang khắp Dược Thanh Tông.
Thế nhưng không ai dám ra tay cứu, bởi ai nấy đều biết, mục tiêu tiếp theo có lẽ chính là mình.
4
0
1 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
