0 chữ
Chương 27
Chương 27: Đồ keo kiệt
Không biết Thẩm Trú đã dùng pháp thuật gì mà Đoạn Dịch đến một tiếng kêu thảm cũng không phát ra nổi, chỉ có thể nằm quằn quại dưới đất, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Y lạnh lùng quan sát, lưỡi kiếm nhuốm máu kề sát cổ Đoạn Dịch, rồi hỏi Hoa Đăng: “Nàng định xử trí hắn thế nào?”
Trước giờ Hoa Đăng vốn không phải người chịu nổi ấm ức, bèn nhảy phắt xuống giường, đá cho Đoạn Dịch mấy phát rồi hung hăng nói: “Treo hắn lên trước cửa Dược Thanh Đường bêu riếu thị chúng!”
Thẩm Trú không hề phản đối, mũi kiếm của y lướt qua cằm Đoạn Dịch, lưỡi gươm sắc bén rạch một đường trên da thịt.
Đoạn Dịch bị ép phải ngước đầu lên theo đường kiếm.
Dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, hắn ta cuối cùng cũng nhìn rõ đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ của Thẩm Trú.
Một ánh nhìn từ trên cao, không chút thương hại, như thể đang nhìn một vũng bùn lầy.
Ngay sau đó, đôi mắt đen thẳm ấy hóa thành một vòng lốc xoáy.
Hắn ta không thể gào lên, chỉ có thể kinh hãi há to miệng, trong đầu bùng nổ một giọng nói quen thuộc mà lạnh lẽo, ra lệnh: “Ngươi, đến trước cửa Dược Thanh Đường, tự treo mình lên.”
Ánh sáng trong con ngươi Đoạn Dịch vụt tắt.
Hắn ta ngoan ngoãn lăn ra ngoài, thậm chí còn lăn một cách hết sức vui vẻ, cứ thế men theo con đường nhỏ mà lượn lách, quay đầu đầy quy luật.
Cảnh tượng này cực kỳ hài hước, Hoa Đăng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nỗi bất an trong lòng nàng cũng vơi đi không ít, nhưng tay chân vẫn còn lạnh toát, chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi vừa rồi.
Cuộc đột kích lần này không phải ngẫu nhiên, ngược lại, theo nguyên tác, nó là chuyện bình thường như cơm bữa.
Hoa Đăng ngồi im lặng một lát, rồi vén chăn lên, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Thẩm Trú không thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ đứng bên cạnh tỉ mẩn lau thanh kiếm tiên, giống như làm vậy còn sạch sẽ hơn cả việc dùng thuật thanh tẩy.
Hoa Đăng tựa đầu lên gối, lặng lẽ dõi theo y.
So với vẻ bề ngoài, thân hình của Thẩm Trú thực chất lại trưởng thành hơn rất nhiều. Cơ bắp săn chắc nhưng không quá phô trương, khi mặc y phục chỉ thấy dáng người thon dài, đến khi cởi ra mới để lộ những đường cơ rõ nét và mượt mà.
Đây là lần đầu tiên Hoa Đăng nhìn thấy dáng vẻ của y khi đã cởi ngoại bào. Trước đây, dù là trên xe ngựa, y cũng mặc nguyên cả bộ đồ để đi ngủ, quấn mình kín mít.
Chưa bao giờ như đêm nay, lớp áo trong của y bung mở lỏng lẻo, làn da màu lúa mạch lộ ra, vùng xương quai xanh đổ bóng và l*иg ngực rộng lớn phơi bày dưới ánh trăng, lấp loáng ánh sáng tựa gợn sóng.
Không hiểu vì sao, tâm trạng Thẩm Trú có vẻ không tốt lắm. Sau khi thở hắt ra một hơi, y luồn năm ngón tay vào tóc, thô bạo vuốt ngược ra sau một cái.
Cùng với động tác của y, mái tóc dài buông lơi khỏi gò má, yết hầu chuyển động, bờ vai và lưng giãn ra, cơ bụng cũng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Hoa Đăng nhìn không chớp mắt.
Bờ vai này, vòng eo này, đôi chân dài này.
Chậc chậc.
“Còn nhìn nữa ta gọi sư huynh của nàng về đấy.” Một giọng nói lành lạnh cắt ngang ánh mắt nhìn trộm mà Hoa Đăng ngỡ là rất kín đáo của mình.
Nàng bất mãn lên án: “Đồ keo kiệt!”
“Nàng không keo kiệt à, vậy nàng cởi ra cho ta xem thử đi.” Thẩm Trú khinh khỉnh đáp.
“Là do huynh nửa đêm nửa hôm ăn mặc như thế, huynh không biết giữ nam đức!” Hoa Đăng lớn tiếng cãi lại.
Thẩm Trú lười tranh luận với nàng, chỉ dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc nàng từ trên xuống dưới, như thể muốn nói: Thế còn nàng thì sao?
Hoa Đăng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình quả thật cũng chẳng khá hơn là bao.
Bộ đồ ngủ vốn phẳng phiu trước khi lên giường, vì trận vật lộn với Đoạn Dịch mà dây lưng đã lỏng mất một nửa, bờ vai trắng như tuyết nửa kín nửa hở, cổ áo thì cởi ra đến tận ngực, để lộ nốt ruồi son bắt mắt dưới xương quai xanh.
“Không được nhìn!” Nàng vừa ôm lấy ngực vừa trừng mắt, rồi vội vàng chỉnh lại y phục.
Thẩm Trú thu lại kiếm tiên, khoanh tay nhận xét: “Đồ keo kiệt.”
Hoa Đăng lý lẽ hùng hồn: “Ta là chủ thuê của huynh, ta nói là được!”
Thẩm Trú khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến, chỉ phất tay: “Ta đi đây, không có việc gì thì đừng gọi.”
Ngay lúc xoay người, huyết sắc trong đáy mắt y cũng rút đi như thủy triều.
Chỉ bị nàng trêu chọc vài câu mà luồng ma khí sinh ra do ép mình ngưng vận công pháp lúc nãy đã lặng lẽ tiêu tan, còn hiệu quả hơn cả việc y ngồi thiền nửa canh giờ.
Hay là về thử làm gián đoạn thêm lần nữa xem sao.
Y lạnh lùng quan sát, lưỡi kiếm nhuốm máu kề sát cổ Đoạn Dịch, rồi hỏi Hoa Đăng: “Nàng định xử trí hắn thế nào?”
Trước giờ Hoa Đăng vốn không phải người chịu nổi ấm ức, bèn nhảy phắt xuống giường, đá cho Đoạn Dịch mấy phát rồi hung hăng nói: “Treo hắn lên trước cửa Dược Thanh Đường bêu riếu thị chúng!”
Thẩm Trú không hề phản đối, mũi kiếm của y lướt qua cằm Đoạn Dịch, lưỡi gươm sắc bén rạch một đường trên da thịt.
Đoạn Dịch bị ép phải ngước đầu lên theo đường kiếm.
Dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, hắn ta cuối cùng cũng nhìn rõ đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ của Thẩm Trú.
Ngay sau đó, đôi mắt đen thẳm ấy hóa thành một vòng lốc xoáy.
Hắn ta không thể gào lên, chỉ có thể kinh hãi há to miệng, trong đầu bùng nổ một giọng nói quen thuộc mà lạnh lẽo, ra lệnh: “Ngươi, đến trước cửa Dược Thanh Đường, tự treo mình lên.”
Ánh sáng trong con ngươi Đoạn Dịch vụt tắt.
Hắn ta ngoan ngoãn lăn ra ngoài, thậm chí còn lăn một cách hết sức vui vẻ, cứ thế men theo con đường nhỏ mà lượn lách, quay đầu đầy quy luật.
Cảnh tượng này cực kỳ hài hước, Hoa Đăng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nỗi bất an trong lòng nàng cũng vơi đi không ít, nhưng tay chân vẫn còn lạnh toát, chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi vừa rồi.
Cuộc đột kích lần này không phải ngẫu nhiên, ngược lại, theo nguyên tác, nó là chuyện bình thường như cơm bữa.
Thẩm Trú không thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ đứng bên cạnh tỉ mẩn lau thanh kiếm tiên, giống như làm vậy còn sạch sẽ hơn cả việc dùng thuật thanh tẩy.
Hoa Đăng tựa đầu lên gối, lặng lẽ dõi theo y.
So với vẻ bề ngoài, thân hình của Thẩm Trú thực chất lại trưởng thành hơn rất nhiều. Cơ bắp săn chắc nhưng không quá phô trương, khi mặc y phục chỉ thấy dáng người thon dài, đến khi cởi ra mới để lộ những đường cơ rõ nét và mượt mà.
Đây là lần đầu tiên Hoa Đăng nhìn thấy dáng vẻ của y khi đã cởi ngoại bào. Trước đây, dù là trên xe ngựa, y cũng mặc nguyên cả bộ đồ để đi ngủ, quấn mình kín mít.
Chưa bao giờ như đêm nay, lớp áo trong của y bung mở lỏng lẻo, làn da màu lúa mạch lộ ra, vùng xương quai xanh đổ bóng và l*иg ngực rộng lớn phơi bày dưới ánh trăng, lấp loáng ánh sáng tựa gợn sóng.
Cùng với động tác của y, mái tóc dài buông lơi khỏi gò má, yết hầu chuyển động, bờ vai và lưng giãn ra, cơ bụng cũng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Hoa Đăng nhìn không chớp mắt.
Bờ vai này, vòng eo này, đôi chân dài này.
Chậc chậc.
“Còn nhìn nữa ta gọi sư huynh của nàng về đấy.” Một giọng nói lành lạnh cắt ngang ánh mắt nhìn trộm mà Hoa Đăng ngỡ là rất kín đáo của mình.
Nàng bất mãn lên án: “Đồ keo kiệt!”
“Nàng không keo kiệt à, vậy nàng cởi ra cho ta xem thử đi.” Thẩm Trú khinh khỉnh đáp.
“Là do huynh nửa đêm nửa hôm ăn mặc như thế, huynh không biết giữ nam đức!” Hoa Đăng lớn tiếng cãi lại.
Thẩm Trú lười tranh luận với nàng, chỉ dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc nàng từ trên xuống dưới, như thể muốn nói: Thế còn nàng thì sao?
Hoa Đăng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình quả thật cũng chẳng khá hơn là bao.
Bộ đồ ngủ vốn phẳng phiu trước khi lên giường, vì trận vật lộn với Đoạn Dịch mà dây lưng đã lỏng mất một nửa, bờ vai trắng như tuyết nửa kín nửa hở, cổ áo thì cởi ra đến tận ngực, để lộ nốt ruồi son bắt mắt dưới xương quai xanh.
“Không được nhìn!” Nàng vừa ôm lấy ngực vừa trừng mắt, rồi vội vàng chỉnh lại y phục.
Thẩm Trú thu lại kiếm tiên, khoanh tay nhận xét: “Đồ keo kiệt.”
Hoa Đăng lý lẽ hùng hồn: “Ta là chủ thuê của huynh, ta nói là được!”
Thẩm Trú khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến, chỉ phất tay: “Ta đi đây, không có việc gì thì đừng gọi.”
Ngay lúc xoay người, huyết sắc trong đáy mắt y cũng rút đi như thủy triều.
Chỉ bị nàng trêu chọc vài câu mà luồng ma khí sinh ra do ép mình ngưng vận công pháp lúc nãy đã lặng lẽ tiêu tan, còn hiệu quả hơn cả việc y ngồi thiền nửa canh giờ.
Hay là về thử làm gián đoạn thêm lần nữa xem sao.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
