0 chữ
Chương 23
Chương 23:
Lớp cát bao quanh Thẩm Trú thỏa mãn, nhanh chóng chảy ngược về trong bình, miệng bình khép lại, không để lại một khe hở nào.
Trên khuôn mặt méo mó của chưởng môn lộ ra nụ cười khó kiềm chế.
Nhưng đột nhiên, gió ngừng thổi.
Nói là ngừng thổi thì không chính xác lắm, càng giống như là đọng lại, đọng lại ở xung quanh mọi người, cùng với linh lực cuồn cuộn, trở nên cực kỳ đặc quánh và nặng nề.
Không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, Hoa Đăng cũng không.
Nàng chỉ thấy một luồng kiếm quang màu đen lướt qua từ giữa không trung, như diều hâu vỗ cánh phía chân trời, sắc bén và nhẹ nhàng đến lạ, trong chớp mắt biến mất trong gió.
Không để lại chút dấu vết nào.
Mọi người lại phảng phất ý thức được cái gì, tiếng thì thầm đột ngột dừng lại, chưởng môn càng thấy da đầu tê dại, máu trong người chảy ngược.
Răng rắc.
Tiếng ngọc vỡ thanh thoát vang lên từ trên bầu trời.
Chưởng môn thoáng chốc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn nhìn thấy vô số vết nứt xuất hiện từ hư không, từ trong ra ngoài ăn mòn toàn bộ Hoàng Sa Hồ.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ - xong rồi, toàn bộ xong rồi.
trong tiếng vỡ nát ầm ầm sụp đổ của Hoàng Sa Hồ, Thẩm Trú bước ra từ kim quang ngập trời, tay áo dài buông thõng, gió không lay động được y phục.
Kỳ lạ là, trong tay y lại không cầm kiếm.
Dược Thanh Phong im phăng phắc, chỉ có đôi mắt Hoa Đăng lấp lánh, không ngừng vẫy tay lên trời.
Chưởng môn đấm ngực dậm chân, lặng lẽ thi triển phép thuật gọi mưa, mây đen phủ kín, mưa lạnh tạt vào mặt nhưng không thể khiến hắn bình tĩnh chút nào.
Kim quang rực rỡ khắc họa bóng dáng Thẩm Trú ngẩng đầu nhìn trời, y giơ tay, lòng bàn tay đón lấy một mảnh vỡ.
Đảm bảo Hoàng Sa Hồ không còn khả năng khôi phục, y mới thong thả thu tay, quay người bước đi.
Trên trời không một gợn mây, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng màu xanh đen kia từ xa tiến lại gần.
Mặt trời bị bỏ lại phía sau, bóng lưng ngược sáng của y sừng sững như núi, bước chân giẫm lên hư không, tiến về phía đám đông.
Mỗi bước chân y đi qua, Dược Thanh Phong lại rung chuyển một lần, tựa như sắp sụp đổ dưới uy áp của y.
Cuối cùng, chưởng môn là người đầu tiên không chịu nổi.
Hắn cao giọng tuyên bố: “Đệ tử Thẩm Dạ, thông qua khảo nghiệm, mời vào Dược Thanh Đường!”
Âm thanh xuyên thấu tầng mây, chấn động không thôi.
Hoa Đăng nhảy cẫng lên, hai tay chắp lại trước miệng, thầm hét lớn.
“Thẩm Trú, chàng thật tuyệt! Chàng là kiếm tu lợi hại nhất!”
Dù không nhìn rõ nàng nói gì, nhưng đoán chừng là những lời khen ngợi. Thẩm Trú hài lòng gật đầu, xua tan kim quang lơ lửng, trong chớp mắt đã đứng bên cạnh nàng.
Hoa Đăng nắm lấy tay áo y cười tươi rói, lời khen không ngừng tuôn ra.
“Chiêu thức vừa rồi huynh dùng thế nào? Huynh có rút kiếm không? Thật sự siêu ngầu siêu hả giận! Ta từng đọc trong thoại bản miêu tả kiếm khách, tưởng đều là giả, không nghĩ tới hiện trường xem rung động như vậy...”
Đoạn Dịch đứng bên càng nghe càng ghen tị, cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời, cười nhạt nói: “Chúc mừng sư đệ, ta sẽ dẫn ngươi vào Dược Thanh Đường.”
Thẩm Trú ngước mắt: “Đi thôi.”
Ánh mắt ấy không chút gợn sóng nhưng khiến Đoạn Dịch lùi lại một bước, toàn thân lạnh toát.
Theo sự dẫn đầu của chưởng môn, mọi người cùng hướng về Dược Thanh Đường.
Khác hẳn lúc trước, lần này bọn họ thậm chí không dám nhìn Hoa Đăng thêm lần nào.
Cứ thế, đám người chen chúc bước vào Dược Thanh Đường.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến bọn họ kinh ngạc.
Trên khuôn mặt méo mó của chưởng môn lộ ra nụ cười khó kiềm chế.
Nhưng đột nhiên, gió ngừng thổi.
Nói là ngừng thổi thì không chính xác lắm, càng giống như là đọng lại, đọng lại ở xung quanh mọi người, cùng với linh lực cuồn cuộn, trở nên cực kỳ đặc quánh và nặng nề.
Không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, Hoa Đăng cũng không.
Nàng chỉ thấy một luồng kiếm quang màu đen lướt qua từ giữa không trung, như diều hâu vỗ cánh phía chân trời, sắc bén và nhẹ nhàng đến lạ, trong chớp mắt biến mất trong gió.
Không để lại chút dấu vết nào.
Mọi người lại phảng phất ý thức được cái gì, tiếng thì thầm đột ngột dừng lại, chưởng môn càng thấy da đầu tê dại, máu trong người chảy ngược.
Tiếng ngọc vỡ thanh thoát vang lên từ trên bầu trời.
Chưởng môn thoáng chốc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn nhìn thấy vô số vết nứt xuất hiện từ hư không, từ trong ra ngoài ăn mòn toàn bộ Hoàng Sa Hồ.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ - xong rồi, toàn bộ xong rồi.
trong tiếng vỡ nát ầm ầm sụp đổ của Hoàng Sa Hồ, Thẩm Trú bước ra từ kim quang ngập trời, tay áo dài buông thõng, gió không lay động được y phục.
Kỳ lạ là, trong tay y lại không cầm kiếm.
Dược Thanh Phong im phăng phắc, chỉ có đôi mắt Hoa Đăng lấp lánh, không ngừng vẫy tay lên trời.
Chưởng môn đấm ngực dậm chân, lặng lẽ thi triển phép thuật gọi mưa, mây đen phủ kín, mưa lạnh tạt vào mặt nhưng không thể khiến hắn bình tĩnh chút nào.
Kim quang rực rỡ khắc họa bóng dáng Thẩm Trú ngẩng đầu nhìn trời, y giơ tay, lòng bàn tay đón lấy một mảnh vỡ.
Trên trời không một gợn mây, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng màu xanh đen kia từ xa tiến lại gần.
Mặt trời bị bỏ lại phía sau, bóng lưng ngược sáng của y sừng sững như núi, bước chân giẫm lên hư không, tiến về phía đám đông.
Mỗi bước chân y đi qua, Dược Thanh Phong lại rung chuyển một lần, tựa như sắp sụp đổ dưới uy áp của y.
Cuối cùng, chưởng môn là người đầu tiên không chịu nổi.
Hắn cao giọng tuyên bố: “Đệ tử Thẩm Dạ, thông qua khảo nghiệm, mời vào Dược Thanh Đường!”
Âm thanh xuyên thấu tầng mây, chấn động không thôi.
Hoa Đăng nhảy cẫng lên, hai tay chắp lại trước miệng, thầm hét lớn.
“Thẩm Trú, chàng thật tuyệt! Chàng là kiếm tu lợi hại nhất!”
Hoa Đăng nắm lấy tay áo y cười tươi rói, lời khen không ngừng tuôn ra.
“Chiêu thức vừa rồi huynh dùng thế nào? Huynh có rút kiếm không? Thật sự siêu ngầu siêu hả giận! Ta từng đọc trong thoại bản miêu tả kiếm khách, tưởng đều là giả, không nghĩ tới hiện trường xem rung động như vậy...”
Đoạn Dịch đứng bên càng nghe càng ghen tị, cuối cùng không nhịn được mà ngắt lời, cười nhạt nói: “Chúc mừng sư đệ, ta sẽ dẫn ngươi vào Dược Thanh Đường.”
Thẩm Trú ngước mắt: “Đi thôi.”
Ánh mắt ấy không chút gợn sóng nhưng khiến Đoạn Dịch lùi lại một bước, toàn thân lạnh toát.
Theo sự dẫn đầu của chưởng môn, mọi người cùng hướng về Dược Thanh Đường.
Khác hẳn lúc trước, lần này bọn họ thậm chí không dám nhìn Hoa Đăng thêm lần nào.
Cứ thế, đám người chen chúc bước vào Dược Thanh Đường.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến bọn họ kinh ngạc.
5
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
