TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Chưởng môn đê tiện

Chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm thẳng lưng.

May quá may quá, chỉ là Hóa Thần thôi. Hợp Thể đánh Hóa Thần, ưu thế thuộc về hắn!

“Pháp bảo này tên là Hoàng Sa Hồ, ta chỉ dùng ba thành công lực, nếu trong một khắc ngươi có thể thoát ra, coi như thử thách thành công!”

Lời vừa dứt, Hoàng Sa Hồ bay vυ"t lên không trung, phình to gấp bội, miệng ấm mở rộng, cát vàng trút xuống như thác nước.

Cát bụi hóa thành tầng tầng tơ lụa, quấn lấy Thẩm Trú, thít chặt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cố gắng siết chết y. Vô số rắn cát từ bốn phía xông tới, điên cuồng phát động tấn công.

Hoa Đăng nắm chặt tay vịn đến mức đốt ngón tay trắng bệch, đôi mắt không chớp nhìn thẳng về phía trước.

Trong làn gió bụi mịt mù, Thẩm Trú nhẹ nhàng giơ tay lên.

Xoẹt một tiếng, thanh kiếm xuyên thủng vòng vây cát vàng, chính xác tìm ra kẽ hở duy nhất.

Ánh sáng vàng bùng nổ, bình cát vàng bị thủng một lỗ.

Biểu hiện của chưởng môn thay đổi trong chớp mắt.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Ngay giây phút sau, hắn nheo mắt cất lên tiếng cười đắc thắng.

Hoa Đăng tập trung nhìn kỹ, trong lòng thầm kêu không ổn.

Mặc dù thế công của Hoàng Sa Hồ đã dừng lại nhưng thanh kiếm vốn đã tàn tạ của Thẩm Trú, chẳng biết lúc nào đã đầy vết nứt, cuối cùng không chịu nổi áp lực, tan rã vô lực theo làn gió.

Chưởng môn lập tức quát: “Tiên kiếm của ngươi đã hủy, mau từ bỏ đi là vừa!”

Liếc nhìn thanh kiếm trong tay, Thẩm Trú không nói gì, vung tay ném nó trở lại không gian giới tử.

Mọi người còn chưa kịp vui mừng, đã thấy lòng bàn tay y lóe lên ánh bạc, một thanh kiếm y hệt, thậm chí cũng cũ kỹ như vậy lại xuất hiện trong tay.

“Ngươi nói cái này sao?” Giọng y bình thản nhưng khiến tất cả cảm thấy như đang bị chế nhạo: “Những thanh kiếm như vậy, ta còn có một trăm linh bảy thanh.”

Cái gì?!

Trên Dược Thanh Phong vang lên tiếng xôn xao, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vẻ khó tin.

Chưởng môn càng ôm ngực, tim như rỉ máu. Hắn vốn tưởng thanh kiếm của Thẩm Trú trông tàn tạ nhưng uy lực vô cùng, hẳn phải là một bảo kiếm độc nhất thế gian.

Nào ngờ, nó thực sự chỉ là một thanh sắt vụn!

Thật đáng thương cho Hoàng Sa Hồ của hắn, vô cớ bị thủng một lỗ, uổng phí ba triệu linh thạch hắn bỏ ra ban đầu.

Càng nghĩ càng tức, trong mắt chưởng môn lóe lên tia sáng lạnh, hai tay kết ấn, nghiến răng nói: “Lần này ta xem ngươi thoát ra sao!”

Hắn không tin Thẩm Trú thực sự chỉ là một tán tu bình thường, hoặc là y đã làm nhiễu loạn la bàn đo tuổi, hoặc là y đã che giấu thân phận thật sự.

Dù là trường hợp nào, chưởng môn đều tự tin có thể buộc y lộ nguyên hình, khiến y hiểu rõ cái giá phải trả khi dám thèm khát Hoa Đăng!

Hoàng Sa Hồ phình to như muốn nổ tung, nhanh chóng chiếm trọn bầu trời Dược Thanh Phong, Thẩm Trú ở trước mặt nó nhỏ bé như kiến càng lay cây.

“Ký chủ, mau ngăn chưởng môn lại, đây là thực lực đối phó với Hợp Thể kỳ, trừ khi Thẩm Trú bại lộ thân phậ,n bằng không không thể thắng nổi.” Hệ thống phân tích một cách lý trí.

Không cần nó nói, Hoa Đăng đã sớm đứng dậy, mặt lạnh lùng giật lấy ngọc bài đệ tử.

Giả sử bọn họ thực sự quyết tâm đuổi Thẩm Trú đi thì nàng cũng không cần thiết phải ở lại nơi này.

Tuy nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, trước khi bước đi, nàng đã ngước nhìn lên bầu trời.

Thẩm Trú cũng đang nhìn nàng, qua lớp gió lốc gào thét, dáng vẻ thư thái, nhẹ nhàng giơ tay lên, dường như đang nói với nàng không cần vội vàng.

Đứng yên một lát, Hoa Đăng từ từ ngồi xuống, cầm chén trà uống một ngụm, nhịp tim nhanh chóng trở nên bình tĩnh.

Cát vàng bao bọc thành kén, cuồn cuộn vây lấy Thẩm Trú, bóng dáng y chìm vào trong gió cát, biến mất không dấu vết.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.