0 chữ
Chương 21
Chương 21: Khảo nghiệm vào tông môn
Bước đầu tiên của khảo nghiệm chính là kiểm tra tuổi tác.
Đám người Đoạn Dịch tin tưởng vững chắc Thẩm Trú làm giả tuổi tác, Hoa Đăng thì không chút hoang mang, lấy ghế ra ngồi sang một bên, chống cằm ung dung quan sát.
Xung quanh vây quanh những ánh mắt dò xét mơ hồ, tràn ngập hơi thở du͙© vọиɠ. Chỉ là lúc này, Hoa Đăng tâm bình khí hòa, ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi Thẩm Trú.
Nàng đương nhiên rất chán ghét cốt truyện này, cũng khϊếp sợ ý chí không thể nghịch chuyển của thế giới này.
Nhưng nếu hao hết tâm tư tìm Thẩm Trú, liền có nghĩa là nàng không có ý định vì thế mà thu liễm bản thân.
Nàng thích màu sắc diễm lệ, hôm nay vẫn khoác áo đỏ, đeo trang sức vàng. Chuỗi ngọc trước ngực lấp lánh rực rỡ, ngọc bội nơi eo vang lên leng keng.
Nếu không làm những điều này, nàng luôn cảm thấy kiếm tiền trở nên vô nghĩa.
Kết quả khảo nghiệm nhanh chóng được công bố.
Trên la bàn biểu hiện rõ ràng: Cốt linh hai mươi tư.
Thông qua tay chưởng môn, la bàn tuyệt không có khả năng sai lầm, mọi người trầm mặc không nói gì, sắc mặt đều có chút khó coi.
Hai mươi tư tuổi đã đạt Kim Đan cảnh, lẽ ra không thể vô danh tiểu tốt, hay là do y là tán tu nên không ai biết đến?
Bầu không khí càng thêm quỷ dị, toát ra vẻ ngột ngạt, chỉ có Hoa Đăng bật cười khẽ.
“Mười vạn linh thạch này tiêu xứng đáng.” Nàng vê mái tóc, lười nhác trò chuyện với hệ thống: “Thấy chưa, không có việc gì không giải quyết được bằng tiền, nếu có thì chỉ là chưa đập đủ nhiều thôi.”
Hệ thống không nhịn được cãi lại: “Cô làm sao biết được Thẩm Trú nhất định có thể giúp cô đâu này?”
“Ta tin vào ánh mắt của mình.” Nàng cười nói: “Hơn nữa ta có đầy đủ vốn liếng để thử.”
Tiếp theo lại tiến hành các khảo nghiệm thông thường như Thang Đăng Tiên, ảo cảnh mài giũa, Vấn Tâm Trận.
Thẩm Trú hoàn thành đúng quy cách, đủ để không ai bắt bẻ được.
Đến cuối cùng, nụ cười của chưởng môn đã trở nên dữ tợn.
Hắn đứng trước đỉnh núi, giọng trầm đυ.c: “Cửa ải cuối cùng do ta tự mình chủ trì, nếu có thể phá một chiêu này của ta, coi như ngươi thông qua khảo hạch!”
Dứt lời, trước mặt thình lình hiện ra một ấm trà đỏ thẫm, to bằng đầu người, bay lên không trung xoay tròn.
Kiểu dáng bình thường không có gì lạ nhưng ánh sáng lấp lánh, toàn thân trong suốt, nhìn một cái đã biết không phải vật phàm.
“Chưởng môn sao lại lấy bảo vật này ra?” Có người kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là...”
Hoa Đăng khẽ động lỗ tai, từ ghế ngồi thẳng dậy: “Hệ thống, quét xem.”
Hệ thống đáp: “Ký chủ, đây là pháp bảo nhị phẩm, hắn đang cố tình làm khó các cô.”
“lão già khốn nạn.” Hoa Đăng lẩm bẩm: “Dùng pháp bảo nhị phẩm để đối phó Kim Đan kỳ, đúng là không biết xấu hổ.”
Ước chừng Thẩm Trú cũng cảm thấy như vậy, nên sau khi liếc nhìn chưởng môn một cái, dưới ánh mắt đầy vẻ hiển nhiên của đối phương, y lặng lẽ gỡ bỏ hạn chế tu vi.
Gần như trong chớp mắt, tu vi của y từ Kim Đan nhảy vọt lên Nguyên Anh, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên.
Chưởng môn: “???”
Hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, chắp tay sau lưng dạo bước vài cái, không nhịn được quay đầu lại: “Đồ nhi, đạo lữ của con rốt cuộc là lai lịch gì?”
Hoa Đăng vô tội mở to mắt, buông tay ra: “Con cũng không biết nữa, có lẽ chẳng có lai lịch gì đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tu vi của Thẩm Trú đã đột phá đến Hóa Thần sơ kỳ.
Hoa Đăng vội vàng ho khan một tiếng: “Khụ khụ, khụ khụ!” Quá rồi, quá rồi!
Cảnh giới bộc phát của Thẩm Trú dừng lại, pháp lực cuồn cuộn từ từ ngưng nghỉ, dừng ở Hóa Thần sơ kỳ không tiến thêm nữa.
Đám người Đoạn Dịch tin tưởng vững chắc Thẩm Trú làm giả tuổi tác, Hoa Đăng thì không chút hoang mang, lấy ghế ra ngồi sang một bên, chống cằm ung dung quan sát.
Xung quanh vây quanh những ánh mắt dò xét mơ hồ, tràn ngập hơi thở du͙© vọиɠ. Chỉ là lúc này, Hoa Đăng tâm bình khí hòa, ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi Thẩm Trú.
Nàng đương nhiên rất chán ghét cốt truyện này, cũng khϊếp sợ ý chí không thể nghịch chuyển của thế giới này.
Nhưng nếu hao hết tâm tư tìm Thẩm Trú, liền có nghĩa là nàng không có ý định vì thế mà thu liễm bản thân.
Nàng thích màu sắc diễm lệ, hôm nay vẫn khoác áo đỏ, đeo trang sức vàng. Chuỗi ngọc trước ngực lấp lánh rực rỡ, ngọc bội nơi eo vang lên leng keng.
Nếu không làm những điều này, nàng luôn cảm thấy kiếm tiền trở nên vô nghĩa.
Trên la bàn biểu hiện rõ ràng: Cốt linh hai mươi tư.
Thông qua tay chưởng môn, la bàn tuyệt không có khả năng sai lầm, mọi người trầm mặc không nói gì, sắc mặt đều có chút khó coi.
Hai mươi tư tuổi đã đạt Kim Đan cảnh, lẽ ra không thể vô danh tiểu tốt, hay là do y là tán tu nên không ai biết đến?
Bầu không khí càng thêm quỷ dị, toát ra vẻ ngột ngạt, chỉ có Hoa Đăng bật cười khẽ.
“Mười vạn linh thạch này tiêu xứng đáng.” Nàng vê mái tóc, lười nhác trò chuyện với hệ thống: “Thấy chưa, không có việc gì không giải quyết được bằng tiền, nếu có thì chỉ là chưa đập đủ nhiều thôi.”
Hệ thống không nhịn được cãi lại: “Cô làm sao biết được Thẩm Trú nhất định có thể giúp cô đâu này?”
“Ta tin vào ánh mắt của mình.” Nàng cười nói: “Hơn nữa ta có đầy đủ vốn liếng để thử.”
Thẩm Trú hoàn thành đúng quy cách, đủ để không ai bắt bẻ được.
Đến cuối cùng, nụ cười của chưởng môn đã trở nên dữ tợn.
Hắn đứng trước đỉnh núi, giọng trầm đυ.c: “Cửa ải cuối cùng do ta tự mình chủ trì, nếu có thể phá một chiêu này của ta, coi như ngươi thông qua khảo hạch!”
Dứt lời, trước mặt thình lình hiện ra một ấm trà đỏ thẫm, to bằng đầu người, bay lên không trung xoay tròn.
Kiểu dáng bình thường không có gì lạ nhưng ánh sáng lấp lánh, toàn thân trong suốt, nhìn một cái đã biết không phải vật phàm.
“Chưởng môn sao lại lấy bảo vật này ra?” Có người kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là...”
Hoa Đăng khẽ động lỗ tai, từ ghế ngồi thẳng dậy: “Hệ thống, quét xem.”
“lão già khốn nạn.” Hoa Đăng lẩm bẩm: “Dùng pháp bảo nhị phẩm để đối phó Kim Đan kỳ, đúng là không biết xấu hổ.”
Ước chừng Thẩm Trú cũng cảm thấy như vậy, nên sau khi liếc nhìn chưởng môn một cái, dưới ánh mắt đầy vẻ hiển nhiên của đối phương, y lặng lẽ gỡ bỏ hạn chế tu vi.
Gần như trong chớp mắt, tu vi của y từ Kim Đan nhảy vọt lên Nguyên Anh, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên.
Chưởng môn: “???”
Hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, chắp tay sau lưng dạo bước vài cái, không nhịn được quay đầu lại: “Đồ nhi, đạo lữ của con rốt cuộc là lai lịch gì?”
Hoa Đăng vô tội mở to mắt, buông tay ra: “Con cũng không biết nữa, có lẽ chẳng có lai lịch gì đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tu vi của Thẩm Trú đã đột phá đến Hóa Thần sơ kỳ.
Hoa Đăng vội vàng ho khan một tiếng: “Khụ khụ, khụ khụ!” Quá rồi, quá rồi!
Cảnh giới bộc phát của Thẩm Trú dừng lại, pháp lực cuồn cuộn từ từ ngưng nghỉ, dừng ở Hóa Thần sơ kỳ không tiến thêm nữa.
4
0
1 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
