0 chữ
Chương 18
Chương 18: Dắt đạo lữ về Dược Thanh Tông
Xe ngựa lại bay suốt một ngày một đêm.
Lúc Hoa Đăng tỉnh lại, mặt trời vừa ló dạng ngoài cửa xe, tính toán thời gian, cách Dược Thanh Tông đã không xa.
Nàng còn ngái ngủ, dụi mắt ngáp một cái, nhưng khi ánh mắt chạm phải Thẩm Trú, cái ngáp bỗng dừng lại, nàng không nói gì buông cánh tay xuống.
Mười mấy canh giờ, người này thế mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ngoài tu luyện ra chẳng làm gì khác. Ngay cả hai đĩa bánh ngọt nàng để lại cũng chẳng đυ.ng tới.
Quá cuồng, cuồng như đang vội đầu thai vậy.
Hoa Đăng thán phục, vừa nhét bánh vào miệng vừa giơ một tay điều khiển linh lực thử chạm vào chiếc mặt nạ của Thẩm Trú.
Từng ấy linh lực của nàng chẳng lọt mắt y, mặc cho nàng nghịch ngợm gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đã dịu bớt sắc bén trong đêm.
Hàng mi dày che đi đôi mắt đen kiệt ngạo, đường cong đuôi mắt trở nên dịu dàng xinh đẹp, không còn khiến Hoa Đăng nghi ngờ và e sợ.
Nàng càng lúc càng phóng túng, vận dụng pháp thuật mới học điều khiển cây bút lông thấm đầy mực từ xa, chậm rãi vẽ lên mặt Thẩm Trú.
Vết mực khô trên da, Thẩm Trú vẫn không phản ứng, nhắm mắt như người chết.
Hoa Đăng chán nản, gác bút thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không bao lâu liền buồn ngủ.
Không biết bao lâu sau, một âm thanh rất nhỏ vang lên, Hoa Đăng lập tức tỉnh táo.
Xe ngựa đã hạ cánh.
Cùng lúc đó, Thẩm Trú mở mắt, hình con rùa trên mặt cũng biến mất không dấu vết.
Hoa Đăng tiếc nuối liếc nhìn, hối hận vì không dùng pháp thuật ghi lại.
Bên ngoài thùng xe, Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn như thường lệ mở cửa xe, khi quay lại thì đối diện ngay khuôn mặt Hoa Đăng đang nhìn ra.
Hai người ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Do dự mãi, cuối cùng Nguyệt Nha không nhịn được: “Tiểu thư, mặt của ngài...”
Tim Hoa Đăng đập thình thịch, giật tấm gương nhỏ ra soi.
Một con rùa to đùng hiện lên trên mặt nàng, y hệt như nàng vẽ cho Thẩm Trú.
Nàng đặt gương xuống, mặt không chút thay đổi quay sang: “Thẩm Trú, đây là thái độ huynh nên có với chủ thuê sao?”
Thẩm Trú nhảy xuống xe ngựa trước, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn nàng: “Ông chủ đại nhân, xuống xe đi, sư phụ sư huynh sư thúc sư bá của ngươi đang chờ ngươi.”
Hoa Đăng: “...”
Được lắm, uy hϊếp nàng, chờ xem nàng sớm muộn gì cũng chấn hưng hùng phong của chủ thuê!
Để giữ thể diện trước mặt môn phái, nàng gượng ép nở nụ cười, kéo tay áo Thẩm Trú đi về phía trước.
Vừa đi vừa thấp giọng uy hϊếp: “Năm trăm linh thạch, huynh biết phải làm gì rồi đấy, dám đẩy ta ra là huynh chết chắc.”
Thẩm Trú thầm đếm lại con số năm trăm trong lòng, đưa mắt khỏi đầu ngón tay thon thả của nàng, kìm nén ý muốn chặt đứt ngón tay ấy, thả lỏng bước chân để mặc nàng lôi đi.
Khác với lần trước, lần này dẫn đường cho Hoa Đăng không phải là tiên hạc mà là sư huynh Đoạn Dịch đã chờ sẵn.
Thanh niên chân đạp tiên kiếm dung mạo tuấn tú, ôn hòa mang theo một tia âm nhu, mỉm cười với nàng như thường.
“Sư muội đi đâu mà về muộn thế?”
“Có chút việc buôn bán vướng bận, không ngờ để sư phụ và sư huynh chờ lâu.” Hoa Đăng nhẹ xắn tay áo, đi tới trước mặt hắn ta.
“Không sao, chỉ là sư phụ rất lo lắng cho muội.” Đoạn Dịch phủi nhẹ vạt áo, ngữ khí tao nhã, giống như tùy ý hỏi: “Sư muội không định giới thiệu vị đạo hữu này cho ta sao?”
“Thẩm Dạ, đạo lữ của ta.” Hoa Đăng tươi cười sáng lạn: “Chàng ấy cũng muốn gia nhập Dược Thanh Tông.”
“Đạo lữ?”
Lúc Hoa Đăng tỉnh lại, mặt trời vừa ló dạng ngoài cửa xe, tính toán thời gian, cách Dược Thanh Tông đã không xa.
Nàng còn ngái ngủ, dụi mắt ngáp một cái, nhưng khi ánh mắt chạm phải Thẩm Trú, cái ngáp bỗng dừng lại, nàng không nói gì buông cánh tay xuống.
Mười mấy canh giờ, người này thế mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ngoài tu luyện ra chẳng làm gì khác. Ngay cả hai đĩa bánh ngọt nàng để lại cũng chẳng đυ.ng tới.
Quá cuồng, cuồng như đang vội đầu thai vậy.
Hoa Đăng thán phục, vừa nhét bánh vào miệng vừa giơ một tay điều khiển linh lực thử chạm vào chiếc mặt nạ của Thẩm Trú.
Từng ấy linh lực của nàng chẳng lọt mắt y, mặc cho nàng nghịch ngợm gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đã dịu bớt sắc bén trong đêm.
Hàng mi dày che đi đôi mắt đen kiệt ngạo, đường cong đuôi mắt trở nên dịu dàng xinh đẹp, không còn khiến Hoa Đăng nghi ngờ và e sợ.
Vết mực khô trên da, Thẩm Trú vẫn không phản ứng, nhắm mắt như người chết.
Hoa Đăng chán nản, gác bút thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không bao lâu liền buồn ngủ.
Không biết bao lâu sau, một âm thanh rất nhỏ vang lên, Hoa Đăng lập tức tỉnh táo.
Xe ngựa đã hạ cánh.
Cùng lúc đó, Thẩm Trú mở mắt, hình con rùa trên mặt cũng biến mất không dấu vết.
Hoa Đăng tiếc nuối liếc nhìn, hối hận vì không dùng pháp thuật ghi lại.
Bên ngoài thùng xe, Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn như thường lệ mở cửa xe, khi quay lại thì đối diện ngay khuôn mặt Hoa Đăng đang nhìn ra.
Hai người ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Do dự mãi, cuối cùng Nguyệt Nha không nhịn được: “Tiểu thư, mặt của ngài...”
Một con rùa to đùng hiện lên trên mặt nàng, y hệt như nàng vẽ cho Thẩm Trú.
Nàng đặt gương xuống, mặt không chút thay đổi quay sang: “Thẩm Trú, đây là thái độ huynh nên có với chủ thuê sao?”
Thẩm Trú nhảy xuống xe ngựa trước, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn nàng: “Ông chủ đại nhân, xuống xe đi, sư phụ sư huynh sư thúc sư bá của ngươi đang chờ ngươi.”
Hoa Đăng: “...”
Được lắm, uy hϊếp nàng, chờ xem nàng sớm muộn gì cũng chấn hưng hùng phong của chủ thuê!
Để giữ thể diện trước mặt môn phái, nàng gượng ép nở nụ cười, kéo tay áo Thẩm Trú đi về phía trước.
Vừa đi vừa thấp giọng uy hϊếp: “Năm trăm linh thạch, huynh biết phải làm gì rồi đấy, dám đẩy ta ra là huynh chết chắc.”
Thẩm Trú thầm đếm lại con số năm trăm trong lòng, đưa mắt khỏi đầu ngón tay thon thả của nàng, kìm nén ý muốn chặt đứt ngón tay ấy, thả lỏng bước chân để mặc nàng lôi đi.
Thanh niên chân đạp tiên kiếm dung mạo tuấn tú, ôn hòa mang theo một tia âm nhu, mỉm cười với nàng như thường.
“Sư muội đi đâu mà về muộn thế?”
“Có chút việc buôn bán vướng bận, không ngờ để sư phụ và sư huynh chờ lâu.” Hoa Đăng nhẹ xắn tay áo, đi tới trước mặt hắn ta.
“Không sao, chỉ là sư phụ rất lo lắng cho muội.” Đoạn Dịch phủi nhẹ vạt áo, ngữ khí tao nhã, giống như tùy ý hỏi: “Sư muội không định giới thiệu vị đạo hữu này cho ta sao?”
“Thẩm Dạ, đạo lữ của ta.” Hoa Đăng tươi cười sáng lạn: “Chàng ấy cũng muốn gia nhập Dược Thanh Tông.”
“Đạo lữ?”
4
0
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
