TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Sợ huynh siêu độ cả đám

Hô hấp Đoạn Dịch cứng lại, hai tay bên người bỗng dưng siết chặt, lời nói mơ hồ run rẩy.

“Muội có đạo lữ từ khi nào?”

“Khi nào à?” Hoa Đăng hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, mỉm cười đáp: “Mới có không lâu, có vi phạm quy định Dược Thanh Tông không?”

“... Không có.”

Hai chữ, Đoạn Dịch nói ra như nghiến răng.

Hắn ta đột ngột quay đầu, ánh mắt như rắn độc xiết chặt lấy Thẩm Trú: “Chỉ là ta cảm thấy, hắn chưa chắc xứng với muội.”

“Việc này, không phiền sư huynh bận tâm.” Hoa Đăng cười kéo tay Thẩm Trú, người sau theo bản năng lảng tránh, bị nàng đánh nhẹ một cái, cuối cùng vì tinh thần trách nhiệm mà không tránh nữa.

Đoạn Dịch vẫn chưa từ bỏ: “Sư muội, tuổi muội còn nhỏ, nên cẩn thận phân biệt cho tốt, sư huynh có thể giúp muội...”

“Sư huynh.” Nụ cười của Hoa Đăng nhạt dần: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

Mí mắt Đoạn Dịch khẽ giật.

Hắn ta từng điều tra vị sư muội này, biết rõ nàng xuất thân giàu có, đã quen cuộc sống đại tiểu thư không coi ai ra gì.

Ví dụ như hiện tại, nàng căn bản không có nửa phần kính trọng nào dành cho sư huynh, cho dù cười, đáy mắt cũng tràn đầy xa cách, khó nén vẻ kiêu căng.

Nhưng Đoạn Dịch lại càng thích loại người như thế, mỹ nhân dễ bẻ cong thì còn gì thú vị?

Hơn nữa, hắn ta đã đình trệ ở Kim Đan đỉnh phong quá lâu, cần một cái lô đỉnh để vượt qua quan ải, ngưng kết Nguyên Anh. Chờ sư phụ hưởng dụng xong, mỹ nhân này sẽ thuộc về hắn ta.

Về phần cái gọi là đạo lữ...

Hắn ta liếc nhìn Thẩm Trú, khóe môi nở nụ cười lạnh. Chỉ là Kim Đan thôi, còn không biết có mệnh bước vào cửa lớn của Dược Thanh Tông hay không.

Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch bỗng không sốt ruột nữa, chắp tay cười: “Vậy là ta thất lễ rồi. Nếu trong lòng sư muội có chủ ý, chi bằng cùng ta đi bái kiến sư phụ, chờ tin vui.”

Ba người cùng đi về phía Dược Thanh Đường.

Hoa Đăng nhận ra, Thẩm Trú vốn đang ở chế độ siêu tiết kiệm điện, dường như mãi đến lúc này mới tỉnh mộng, trở về chế độ tiết kiệm điện thông thường.

Nói đơn giản, từ ánh mắt cá chết khiến người người ghét bỏ, biến thành vẻ mặt lạnh lùng đáng đấm.

Trên đường tới, Hoa Đăng đã giải thích với y về chuyện Dược Thanh Tông, nói rõ nơi này toàn là sài lang hổ báo, muốn mưu hại nàng.

Phản ứng của Thẩm Trú đối với việc này là: “Phải gϊếŧ bao nhiêu người?”

“Một người cũng không được gϊếŧ!” Hoa Đăng trừng mắt: “Ta biết huynh thích gϊếŧ người, nhưng ở chỗ ta thì khác, không có sự cho phép của ta, tuyệt đối không thể tùy tiện gϊếŧ người, tuyệt đối!”

Tưởng rằng Thẩm Trú sẽ khinh bỉ không thèm để ý, phải tốn công thuyết phục, nhưng y chỉ hơi nhún vai, thờ ơ nói: “Ta không thích gϊếŧ người.”

Hoa Đăng: Ha ha.

Nàng đương nhiên không tin mấy lời quỷ quái đó, vì vậy lúc này, khi nhìn thấy sư phụ và sư thúc bá đứng xếp hàng trước cửa Dược Thanh Đường, nàng lập tức sẵn sàng đón địch, túm lấy Thẩm Trú dặn dò những việc cần chú ý, sợ y không để ý sẽ siêu độ cả nhà.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.” Nàng lại nói: “Bản thân huynh cũng phải cẩn thận, sư phụ ta là Hợp Thể kỳ, những trưởng lão còn lại cũng đều trên Hóa Thần.”

“Tóm lại, nếu như có thể tốt nhất không cần đánh nhau với họ, nhiệm vụ của huynh là bái nhập sư môn, đừng thật sự ra tay.”

Nghe đến câu cuối cùng, Thẩm Trú dừng bước, đối với bóng người mênh mông phía trước, lạnh nhạt nói một câu: “Bọn họ cũng xứng?”

Hoa Đăng: “... Huynh nói đúng.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật bị huynh lấn lướt rồi.

4

0

1 tháng trước

12 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.