TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Cũng may nàng có đủ tiền

Nhân lúc y vào trong, Hoa Đăng thở phào nhẹ nhõm, cầm chén trà uống ừng ực hai chén. Chờ Thẩm Trú quay lại, nàng lại là bộ dáng như không có việc gì.

Là chủ thuê, tuyệt đối không được mất khí thế!

“Đây đều là việc riêng của huynh.” Nàng lên giọng chủ nhân nói: “Huynh tự xử lý là được, ta không can thiệp.”

Thẩm Trú nhắm mắt điều tức, bình thản đáp một tiếng.

Y phục đang mặc trên người y chính là do Hoa Đăng tự tay chọn lựa, một bộ huyền y lộng lẫy, rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng.

Nàng không khỏi dịu giọng, trò chuyện phiếm: “Vừa rồi là ai? Xem khí thế khá lợi hại.”

“Là người Bắc Đẩu Điện.” Thẩm Trú đáp.

“Sao Bắc Đẩu Điện lại truy sát huynh?” Hoa Đăng càng thêm tò mò.

Đều là một trong ngũ đại môn phái của tu tiên giới, Bắc Đẩu Điện còn đứng trên cả Dược Thanh Tông, thế mà lại xuất ra khí thế không chết không thôi truy sát một tán tu, quả thực khó tin.

Thẩm Trú nói: “Không rõ, có thể bởi vì ta đã gϊếŧ điện chủ tiền nhiệm và đại trưởng lão của bọn họ.”

... Đây không phải rất rõ ràng sao!

Hoa Đăng nghẹn lời hồi lâu, giọng điệu phức tạp: “Huynh còn rất biết gϊếŧ.”

Chẳng trách sẽ bị treo thưởng 78 triệu.

Thẩm Trú mở mắt: “Ngươi sợ?”

Hoa Đăng lập tức đáp: “Sợ? Làm gì có? Một Bắc Đẩu Điện nhỏ bé, dẫu cả ngũ đại môn phái cùng lên huynh cũng xử lý được, ta tin tưởng huynh!”

Một ông chủ giỏi phải biết cách vẽ bánh cho thuộc hạ.

Huống chi Thẩm Trú ở trong sách cũng không phải người tốt lành gì, nàng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.

“Nhưng sao bọn họ biết huynh ở đây?” Nàng lại hỏi.

“Bắc Đẩu Điện có người giỏi thôi diễn thuật, những thứ ta từng để lại không ít, bọn họ chỉ cần lấy một món là có thể tính ra vị trí đại khái của ta.”

“Vậy bọn họ cũng quá tự tin, chẳng cần hỏi han cũng không sợ nhầm người...”

Dừng lại, chợt liên tưởng điều gì, nàng bừng tỉnh.

“Cho nên lúc nãy người kia căn bản là cố ý đυ.ng vào, để xác nhận huynh có ở đây không?”

Thẩm Trú: “Cũng không quá ngu.”

Hoa Đăng cầm gối ném y: “Cái này sao huynh không nói sớm!”

“Không cần thiết.” Thẩm Trú hoàn mỹ né được công kích của nàng, sắc mặt không đổi: “Trốn lần này còn lần sau, nếu như ngươi không muốn luôn gặp phải loại chuyện này, nên sớm điều tra rõ thân phận của ta.”

“Ta đâu có không tra?” Hoa Đăng phản bác, nàng đã đọc tiểu thuyết ba bốn lần rồi còn gì.

“Vả lại ta có bảo huynh đi đâu? Ta chính là muốn huynh ở lại, ba tháng này huynh không được làm gì khác ngoài việc làm đạo lữ của ta!”

Khi nói ra lời này, ánh mắt nàng thẳng thắn và trong veo, dường như hoàn toàn không nhận ra thái độ của mình ngang ngược đến mức nào.

Cũng không ý thức được, đây đến tột cùng là một câu nguy hiểm cỡ nào, lại còn quá dễ dàng tin tưởng y.

Thẩm Trú trầm mặc giây lát, không tiếp tục bám vào chủ đề này nữa, chuyển giọng nói: “Ta đã gia cố pháp trận trên xe ngựa, nếu gặp chuyện tương tự lần nữa, ngươi có thể yên tâm chạy trốn.”

Hoa Đăng nghe vậy, đưa tay sờ vào thành xe. Quả nhiên pháp trận phủ trên đó đã trở nên phức tạp hơn nhiều, dù không hiểu được nhưng nàng hoàn toàn không nghi ngờ trình độ của Thẩm Trú.

Chỉ là không biết y hoàn thành lúc nào, còn nữa...

“Ta không định bỏ chạy... vừa rồi cũng không phải vì sợ có phục binh mai phục trên đường nên mới đứng đợi ở đây.” Nàng nói với vẻ ngượng ngùng: “Ta chỉ nghĩ, không thể bỏ đồng bọn lại tự mình chạy trốn.”

Lặng lẽ nghe nàng nói xong, khóe môi Thẩm Trú hơi căng, y rũ mắt xuống: “Biết rồi.”

Hoa Đăng không rõ y có tin hay không, dù sao nàng cũng đã nói hết những gì cần nói, lại chạy sang một bên vui vẻ đọc thoại bản, gạt bỏ hình ảnh đẫm máu khiến nàng bất an lúc nãy.

Thủ đoạn gϊếŧ người của Thẩm Trú quá tàn khốc, không thể phủ nhận đã đọa đến nàng, cũng may nàng có đủ tiền để trấn áp vị sát thần này.

Có tiền thật tốt.

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.