TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Cảnh giới nghiền áp

Vô số bóng người từ sau tầng mây lộ ra, trùng trùng điệp điệp che kín nửa bầu trời, nhìn không thấy điểm cuối.

Kinh ngạc chưa kịp qua, Hoa Đăng đột nhiên phản ứng lại, khó trách vừa rồi luôn cảm thấy như đang đi vòng quanh, hóa ra họ đã sớm bước vào bẫy, tất cả chỉ là thủ đoạn che mắt của đối phương.

Giờ thủa đoạn tan biến, xe ngựa cuối cùng cũng có thể tiếp tục đi về phía trước, xé tan làn sương sớm lao về phía chân trời.

Có một nhóm người muốn đuổi gϊếŧ nàng, trong đó bao gồm hai Hóa Thần kỳ, đều bị cái bát vàng trong tay nàng đẩy lui.

Giãy dụa liên tục, cuối cùng bọn họ vẫn từ bỏ truy đuổi, quay lại hợp lực đối phó Thẩm Trú.

Tiếng giao chiến hỗn loạn chói tai theo làn gió thoảng đến, Hoa Đăng bám cửa xe ngó ra ngoài, bóng người quen thuộc xa xa kia càng ngày càng nhỏ, gần như chỉ còn lại một chấm đen.

Nàng thở dài: “Nguyệt Nha Nguyệt Mãn, dừng lại, đứng yên ở đây đừng đi nữa.”

Xe ngựa được gắn trận pháp phòng ngự, phòng khi Thẩm Trú không chống đỡ nổi còn có thể xem xét đón y một phen, đây chính là sự tự giác của cố chủ.

Đang suy nghĩ lan man, trận chiến đã bước vào giai đoạn khốc liệt nhất.

Thị lực của tu sĩ Trúc Cơ ở khoảng cách này gần như đạt đến giới hạn, Hoa Đăng nheo mắt, cố gắng nhìn về phía bóng dáng Thẩm Trú.

Những kẻ vây công thay phiên nhau xông lên lớp này đến lớp khác, nhưng chỉ thấy y lặng lẽ đứng giữa vòng vây, thân hình bất động, tay áo rộng phất phơ theo gió.

Nhìn từ xa tình thế nguy cấp, nhưng y ngay cả ngón tay cũng lười nhấc.

Dĩ nhiên, cũng chưa từng rút kiếm.

Căn bản không ai có thể tới gần y, chỉ cần một ánh mắt, kẻ địch cách xa mấy trượng đã gãy nát xương cốt, cảnh tượng lúc ấy quả thực huyền ảo khó tin.

Trọn vẹn mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần cứ thế bị y chém gϊếŧ như chặt dưa thái rau.

Sau đó đột nhiên xuất hiện hai đại năng Hợp Thể ý đồ đánh lén, nhưng ngay khi y rút kiếm, bọn họ gào thét rồi tan thành tro bụi.

Ngay cả thanh kiếm của y cũng được phù phép, đảm bảo kẻ địch nát tan thành từng mảnh mà không một giọt máu văng ra, cực kỳ sạch sẽ và bảo vệ môi trường.

Duy chỉ có một điểm không bảo vệ môi trường, đó là xác chết quá nhiều, từng đợt từng đợt rơi xuống khiến Hoa Đăng lo lắng cho trạng thái tinh thần của người phía dưới.

Kẻ chết thảm nhất là một thích khách cận chiến, dám can đảm đưa tay chạm vào bả vai Thẩm Trú, còn lưu lại một vết máu.

Thẩm Trú lập tức khiến tên đó nổ tung, cảnh tượng máu thịt bắn tung tóe khiến Hoa Đăng mấy lần muốn nôn, điểm tâm trong tay cũng ném sang một bên.

Qua sự việc này có thể khẳng định, trên người Thẩm Trú không hề có loại “Bị người đυ.ng tới sẽ chết”, đơn thuần là y thần kinh mẫn cảm, có thể sánh ngang với công chúa Hạt Đậu.

Chưa đầy một chén trà, sóng gió hoàn toàn lắng xuống, Thẩm Trú thu kiếm vào vỏ, đi về phía xe ngựa.

Hoa Đăng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đã thấy y đứng sừng sững trước mặt.

Ngoại trừ vết máu kia, trên người sạch sẽ, chỉ thoang thoảng mùi máu khó nhận ra.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Hoa Đăng nhíu mày.

Thấy phản ứng của nàng, Thẩm Trú ngược lại tâm tình không tệ, chậm rãi nói: “Đã ký khế ước, hối hận cũng muộn rồi.”

Hoa Đăng: “...Ta không có ý đó.”

Nàng nói: “Huynh có thể thay y phục không, còn có thanh kiếm kia cũng đừng để bên ngoài, rất bẩn.”

Thẩm Trú im lặng nhìn nàng một lúc, rồi quay người đi thay đồ.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.