0 chữ
Chương 15
Chương 15: Bị truy sát
Xe ngựa trở lại yên tĩnh, bay suốt đêm theo hướng Dược Thanh Tông.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Trú nghe theo chỉ dẫn của Hoa Đăng, thay một bộ trường bào rộng tay màu chàm. Khi đọc sách, Hoa Đăng không ngừng liếc nhìn y.
Vốn còn cảm thấy dùng tiền cung cấp cho tổ tông có chút khó chịu, nhưng giờ đã khác, làm một nhan khống tuyệt đối, nàng sảng khoái.
Vui vẻ lật xem thoại bản trong tay, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, tâm trạng vô cùng thoải mái. Chẳng mấy chốc nàng đã buồn ngủ, tay gần như không giữ nổi sách.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn khiến nàng giật mình tỉnh giấc, thoại bản rơi “Bịch” xuống, cảnh tượng quen thuộc ấy lại diễn ra.
Xe ngựa lần thứ hai xóc nảy lắc lư, Hoa Đăng hít sâu một hơi, kéo cửa sổ xuống thò đầu ra ngoài.
“Ai lại không có mắt? Đâm vào nữa ta bắt đền đấy!”
Vừa định mắng thêm vài câu, giọng nói bỗng dưng ngừng bặt.
Bởi nàng nhìn thấy, thứ va vào lần này cũng không phải tu sĩ không có mắt nào, mà là một mũi tên tỏa ánh sáng xanh biếc, suýt chút nữa đã xuyên thủng xe ngựa!
Cùng lúc đó, tiếng quát tháo của một nam nhân trung niên vang vọng từ trên cao:
“Tà tu Thẩm Trú, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Còn không mau chịu chết!”
Khí thế ngập trời, uy áp như biển.
Hoa Đăng vội vàng rụt cổ lại.
“Tìm huynh đấy.” Nàng chỉ ra cửa sổ nói: “Người nào vậy? Đánh lại được không? Không đánh nổi thì mau ra ngoài chịu chết đi.” Đừng liên lụy ta.
Bốn chữ cuối nàng không nói ra nhưng ý tứ đã rõ mười mươi.
Thẩm Trú: “Chờ chút.” Mí mắt cũng không nhấc lên.
Hoa Đăng: “???” Ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài hỏi xem thanh kiếm của vị đại ca kia có chờ đợi không!
“Người tu tiên có vài kẻ thù cũng là chuyện bình thường, đừng sợ, huynh nên dũng cảm đối mặt.” Hoa Đăng khích lệ y.
“Ừ, biết rồi.” Thẩm Trú gật đầu qua loa.
Thấy y bình tĩnh tự tại, vậy mà còn có tâm tư vận chuyển xong vòng chu thiên cuối cùng, Hoa Đăng chỉ muốn đóng gói y rồi đá ra ngoài.
“Xong chưa vậy? Xe ngựa của ta chỉ chống đỡ được Nguyên Anh kỳ, người bên ngoài này ta thực sự không đỡ nổi!”
Vừa rồi nàng đã nhờ hệ thống quét qua, cảnh giới của vị lão ca nóng tính kia ít nhất cũng trên Hóa Thần, nghiền nát bọn họ dễ như trở bàn tay.
Tiếng mắng chửi bên ngoài đã chuyển từ “Thẩm Trú phải chết” thành “Ta biết ngươi ở trong đó! Không ra ngay ta sẽ phá hủy xe ngựa này, không bồi thường.”
Hoa Đăng lao lực quá độ, trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay Thẩm Trú.
Hiển nhiên, Thẩm Trú tuyệt đối không để người khác chạm vào mình, y lập tức mở mắt, nhanh nhẹn né người tránh đi.
Hoa Đăng mỉm cười: “Giờ có thể ra ngoài chưa, đại gia?”
“Ta đi giải quyết bọn họ.” Thẩm Trú bình thản nói, giọng điệu vẫn bằng phẳng như thường: “Các ngươi cứ tiếp tục đi thẳng, trong một chén trà ta sẽ tìm đến.”
Thân hình y thoáng một cái đã xuất hiện bên ngoài xe ngựa, đi vài bước rồi không quay đầu lại, thuận tay ném một cái bát vàng to bằng bàn tay rơi vào tay Hoa Đăng.
“Đây là gì?”
“Pháp khí phòng ngự, bảo vệ xe ngựa của ngươi dư sức.”
Lời nói vang vọng truyền đi, Thẩm Trú không dừng lại nữa, trực tiếp giằng co cùng lão huynh nóng tính kia.
Thấy y rốt cục chịu đi ra, lão huynh nóng nảy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe ngựa này treo biển hiệu của Quần Tiên Minh, không chừng là Thẩm Trú cướp được từ đâu, vạn nhất làm hư còn phải bồi thường tiền, nhìn tình hình ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh thạch.
Đùa chắc, kiếm tu làm gì có tiền, bồi thường là tuyệt đối không có khả năng.
Thấy được người rồi thì đỡ phiền phức hơn nhiều, lão huynh khí trầm đan điền, giơ kiếm quát: “Mọi người ở đây nghe lệnh, tru sát tà tu Thẩm Trú, rửa nhục cho tông môn ta!”
Thanh âm như chuông đồng khuếch tán, theo sau mệnh lệnh của gã, mây mù lơ lửng xung quanh đột nhiên ngưng lại, rồi theo gió tan biến.
---
Editor: Cám ơn bạn Min đã tặng ánh kim nhé, love u
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Trú nghe theo chỉ dẫn của Hoa Đăng, thay một bộ trường bào rộng tay màu chàm. Khi đọc sách, Hoa Đăng không ngừng liếc nhìn y.
Vốn còn cảm thấy dùng tiền cung cấp cho tổ tông có chút khó chịu, nhưng giờ đã khác, làm một nhan khống tuyệt đối, nàng sảng khoái.
Vui vẻ lật xem thoại bản trong tay, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, tâm trạng vô cùng thoải mái. Chẳng mấy chốc nàng đã buồn ngủ, tay gần như không giữ nổi sách.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn khiến nàng giật mình tỉnh giấc, thoại bản rơi “Bịch” xuống, cảnh tượng quen thuộc ấy lại diễn ra.
Xe ngựa lần thứ hai xóc nảy lắc lư, Hoa Đăng hít sâu một hơi, kéo cửa sổ xuống thò đầu ra ngoài.
“Ai lại không có mắt? Đâm vào nữa ta bắt đền đấy!”
Bởi nàng nhìn thấy, thứ va vào lần này cũng không phải tu sĩ không có mắt nào, mà là một mũi tên tỏa ánh sáng xanh biếc, suýt chút nữa đã xuyên thủng xe ngựa!
Cùng lúc đó, tiếng quát tháo của một nam nhân trung niên vang vọng từ trên cao:
“Tà tu Thẩm Trú, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Còn không mau chịu chết!”
Khí thế ngập trời, uy áp như biển.
Hoa Đăng vội vàng rụt cổ lại.
“Tìm huynh đấy.” Nàng chỉ ra cửa sổ nói: “Người nào vậy? Đánh lại được không? Không đánh nổi thì mau ra ngoài chịu chết đi.” Đừng liên lụy ta.
Bốn chữ cuối nàng không nói ra nhưng ý tứ đã rõ mười mươi.
Thẩm Trú: “Chờ chút.” Mí mắt cũng không nhấc lên.
Hoa Đăng: “???” Ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài hỏi xem thanh kiếm của vị đại ca kia có chờ đợi không!
“Ừ, biết rồi.” Thẩm Trú gật đầu qua loa.
Thấy y bình tĩnh tự tại, vậy mà còn có tâm tư vận chuyển xong vòng chu thiên cuối cùng, Hoa Đăng chỉ muốn đóng gói y rồi đá ra ngoài.
“Xong chưa vậy? Xe ngựa của ta chỉ chống đỡ được Nguyên Anh kỳ, người bên ngoài này ta thực sự không đỡ nổi!”
Vừa rồi nàng đã nhờ hệ thống quét qua, cảnh giới của vị lão ca nóng tính kia ít nhất cũng trên Hóa Thần, nghiền nát bọn họ dễ như trở bàn tay.
Tiếng mắng chửi bên ngoài đã chuyển từ “Thẩm Trú phải chết” thành “Ta biết ngươi ở trong đó! Không ra ngay ta sẽ phá hủy xe ngựa này, không bồi thường.”
Hoa Đăng lao lực quá độ, trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay Thẩm Trú.
Hoa Đăng mỉm cười: “Giờ có thể ra ngoài chưa, đại gia?”
“Ta đi giải quyết bọn họ.” Thẩm Trú bình thản nói, giọng điệu vẫn bằng phẳng như thường: “Các ngươi cứ tiếp tục đi thẳng, trong một chén trà ta sẽ tìm đến.”
Thân hình y thoáng một cái đã xuất hiện bên ngoài xe ngựa, đi vài bước rồi không quay đầu lại, thuận tay ném một cái bát vàng to bằng bàn tay rơi vào tay Hoa Đăng.
“Đây là gì?”
“Pháp khí phòng ngự, bảo vệ xe ngựa của ngươi dư sức.”
Lời nói vang vọng truyền đi, Thẩm Trú không dừng lại nữa, trực tiếp giằng co cùng lão huynh nóng tính kia.
Thấy y rốt cục chịu đi ra, lão huynh nóng nảy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe ngựa này treo biển hiệu của Quần Tiên Minh, không chừng là Thẩm Trú cướp được từ đâu, vạn nhất làm hư còn phải bồi thường tiền, nhìn tình hình ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh thạch.
Đùa chắc, kiếm tu làm gì có tiền, bồi thường là tuyệt đối không có khả năng.
Thấy được người rồi thì đỡ phiền phức hơn nhiều, lão huynh khí trầm đan điền, giơ kiếm quát: “Mọi người ở đây nghe lệnh, tru sát tà tu Thẩm Trú, rửa nhục cho tông môn ta!”
Thanh âm như chuông đồng khuếch tán, theo sau mệnh lệnh của gã, mây mù lơ lửng xung quanh đột nhiên ngưng lại, rồi theo gió tan biến.
---
Editor: Cám ơn bạn Min đã tặng ánh kim nhé, love u
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
