0 chữ
Chương 21
Chương 21: Nếu cậu ta chỉ đang lừa em, em định làm thế nào?
Chu Tuyên vẫn cười: “Đương nhiên rồi. Vụ án này tôi tự mình theo dõi, nhất định sẽ bắt gã ngồi tù đủ bảy ngày.”
Lấy cớ còn có việc, Chu Tuyên uống một ngụm nước rồi đứng dậy chào tạm biệt, Lương Trĩ cũng cảm kích anh ta quan tâm đến việc này mà đến báo cáo, vì vậy đứng dậy tiễn anh ta ra cửa.
Chu Tuyên bảo cô đừng tiễn nữa, còn nói sau này có việc cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh ta, anh ta nói đùa thêm một câu: Dù sao thì số điện thoại văn phòng của tôi, cô Lương cũng biết rồi.
Chu Tuyên chưa đi xa, Lâu Vấn Tân gấp tờ báo lại, lạnh nhạt nói: “Rắc rối lớn nhất của em đã được giải quyết, anh ta còn có thể giúp em cái gì.”
Lương Trĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Tôi đang chờ xem anh giải quyết cho tôi như thế nào đây.”
…
Đếm ngày tháng như ngồi tù, Lương Trĩ lo lắng không yên, nhưng ngoài chờ đợi, cô cũng chẳng làm được gì khác.
Các thủ tục làm đám cưới rất rườm rà, ngoài áo cưới truyền thống còn phải mặc váy cưới. Bảo Tinh đã đặt lịch hẹn trước tại một thương hiệu váy cưới thiết kế nào đó có chi nhánh tại trung tâm thương mại ở Vệ Thành, giám đốc thiết kế sẽ đích thân đến phục vụ.
Buổi chiều, một chiếc xe lái vào dinh thự nhà họ Lương, vài nhân viên mang hơn mười bộ váy cưới vào phòng khách để Lương Trĩ lựa chọn sơ bộ.
Lương Trĩ uể oải ăn một bát chè bánh lọt, sợi bánh lọt xanh màu nước lá dứa, trộn với nước cốt dừa và đậu đỏ, là món giải nhiệt tuyệt vời.
Giám đốc thiết kế tên là Emily đang mở từng bộ váy cưới ra giới thiệu nhiệt tình về thiết kế tinh xảo, quay đầu lại nhìn, cô Lương lại đang múc từng thìa nước cốt dừa, hồn bay phách lạc, rõ ràng là không có hứng thú.
“Cô Lương có thể xem qua kiểu dáng thành phẩm, cuối cùng chúng tôi sẽ may đo theo sở thích của cô.”
“Mất bao lâu?”
“Tùy vào độ phức tạp của thiết kế và kỹ thuật, nhanh nhất là ba tháng…”
Lương Trĩ ngắt lời cô ấy, tùy tiện chỉ vào một chiếc váy đuôi cá trễ vai trên giá: “Lấy cái đó đi.”
Emily hơi sững người: “Vậy mời cô Lương thử xem kích thước có vừa không.”
Lương Trĩ vào phòng thay đồ ở tầng hai, Emily giúp cô thay váy cưới.
Cô vốn đã cao ráo mảnh mai, dạo này lại ăn uống thất thường nên càng gầy hơn, chiếc váy cưới này size rất nhỏ, nhưng cô mặc vào, vòng eo vẫn còn dư hai ngón tay.
Emily cười nói: “Dáng người cô Lương đẹp thật đấy.”
Lương Trĩ lười nghe những lời nịnh nọt, chỉ hỏi sửa lại kích thước cần bao lâu.
“Cô chắc chắn chỉ lấy bộ này thôi sao? Cũng có thể thử những thiết kế khác…”
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng dì Lan gọi “A Cửu”.
Lương Trĩ kéo váy cưới bước ra khỏi phòng ngủ, đến ban công tầng hai nhìn xuống, ở cửa có một người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc nhạt, hơi rụt rè đút một tay vào túi quần dài, vẻ ngoài thư sinh nho nhã, toát lên vẻ tri thức. Đó là Tɧẩʍ ɖυy Từ.
Tɧẩʍ ɖυy Từ ngẩng đầu lên nhìn: “A Cửu, em đang thử váy cưới à?”
“Vâng, đẹp không?”
“Em xuống đây để anh xem.”
Lương Trĩ nhấc váy cưới lên, vịn tay vịn cầu thang đi xuống.
Đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυy Từ, cô vốn định như trước đây, mỗi khi mặc váy mới đẹp đều phải xoay một vòng nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô chợt buồn bã.
Hai người đứng đối diện nhau, im lặng một lúc lâu, Tɧẩʍ ɖυy Từ mới nói: “Đẹp lắm.”
Lương Trĩ gượng cười.
Tɧẩʍ ɖυy Từ nói: “Trưa nay anh cả gọi điện từ nước K về, anh ấy nói đã nhờ người quen hỏi xem có thể bảo lãnh cho chú Lương ra không, nhưng câu trả lời là e là không được…”
Lương Trĩ im lặng.
Tɧẩʍ ɖυy Từ nhìn cô: “A Cửu, chuyện mà cả nhà họ Thẩm cũng không làm được, em thực sự tin Lâu Vấn Tân có thể làm được sao? Nếu cậu ta chỉ đang lừa em, em định làm thế nào?”
“Nếu anh cả cũng không làm được thì ngoài việc coi ngựa chết là ngựa sống, tin tưởng Lâu Vấn Tân, em còn cách nào khác nữa sao?”
“Dù vậy cũng không nên lấy chuyện cả đời làm giao dịch.”
Lương Trĩ lại im lặng. Đối mặt với Tɧẩʍ ɖυy Từ, người thân thiết hơn cả anh trai, cô không cần phải tự lừa người dối mình.
Tɧẩʍ ɖυy Từ thở dài: “A Cửu, anh đã từng nghĩ đến ngày này nhưng tuyệt đối không nên xảy ra trong hoàn cảnh như thế này, rõ ràng em thích Lâu…”
Lấy cớ còn có việc, Chu Tuyên uống một ngụm nước rồi đứng dậy chào tạm biệt, Lương Trĩ cũng cảm kích anh ta quan tâm đến việc này mà đến báo cáo, vì vậy đứng dậy tiễn anh ta ra cửa.
Chu Tuyên bảo cô đừng tiễn nữa, còn nói sau này có việc cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh ta, anh ta nói đùa thêm một câu: Dù sao thì số điện thoại văn phòng của tôi, cô Lương cũng biết rồi.
Chu Tuyên chưa đi xa, Lâu Vấn Tân gấp tờ báo lại, lạnh nhạt nói: “Rắc rối lớn nhất của em đã được giải quyết, anh ta còn có thể giúp em cái gì.”
Lương Trĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Tôi đang chờ xem anh giải quyết cho tôi như thế nào đây.”
…
Đếm ngày tháng như ngồi tù, Lương Trĩ lo lắng không yên, nhưng ngoài chờ đợi, cô cũng chẳng làm được gì khác.
Buổi chiều, một chiếc xe lái vào dinh thự nhà họ Lương, vài nhân viên mang hơn mười bộ váy cưới vào phòng khách để Lương Trĩ lựa chọn sơ bộ.
Lương Trĩ uể oải ăn một bát chè bánh lọt, sợi bánh lọt xanh màu nước lá dứa, trộn với nước cốt dừa và đậu đỏ, là món giải nhiệt tuyệt vời.
Giám đốc thiết kế tên là Emily đang mở từng bộ váy cưới ra giới thiệu nhiệt tình về thiết kế tinh xảo, quay đầu lại nhìn, cô Lương lại đang múc từng thìa nước cốt dừa, hồn bay phách lạc, rõ ràng là không có hứng thú.
“Mất bao lâu?”
“Tùy vào độ phức tạp của thiết kế và kỹ thuật, nhanh nhất là ba tháng…”
Lương Trĩ ngắt lời cô ấy, tùy tiện chỉ vào một chiếc váy đuôi cá trễ vai trên giá: “Lấy cái đó đi.”
Emily hơi sững người: “Vậy mời cô Lương thử xem kích thước có vừa không.”
Lương Trĩ vào phòng thay đồ ở tầng hai, Emily giúp cô thay váy cưới.
Cô vốn đã cao ráo mảnh mai, dạo này lại ăn uống thất thường nên càng gầy hơn, chiếc váy cưới này size rất nhỏ, nhưng cô mặc vào, vòng eo vẫn còn dư hai ngón tay.
Emily cười nói: “Dáng người cô Lương đẹp thật đấy.”
Lương Trĩ lười nghe những lời nịnh nọt, chỉ hỏi sửa lại kích thước cần bao lâu.
“Cô chắc chắn chỉ lấy bộ này thôi sao? Cũng có thể thử những thiết kế khác…”
Lương Trĩ kéo váy cưới bước ra khỏi phòng ngủ, đến ban công tầng hai nhìn xuống, ở cửa có một người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc nhạt, hơi rụt rè đút một tay vào túi quần dài, vẻ ngoài thư sinh nho nhã, toát lên vẻ tri thức. Đó là Tɧẩʍ ɖυy Từ.
Tɧẩʍ ɖυy Từ ngẩng đầu lên nhìn: “A Cửu, em đang thử váy cưới à?”
“Vâng, đẹp không?”
“Em xuống đây để anh xem.”
Lương Trĩ nhấc váy cưới lên, vịn tay vịn cầu thang đi xuống.
Đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυy Từ, cô vốn định như trước đây, mỗi khi mặc váy mới đẹp đều phải xoay một vòng nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô chợt buồn bã.
Hai người đứng đối diện nhau, im lặng một lúc lâu, Tɧẩʍ ɖυy Từ mới nói: “Đẹp lắm.”
Lương Trĩ gượng cười.
Tɧẩʍ ɖυy Từ nói: “Trưa nay anh cả gọi điện từ nước K về, anh ấy nói đã nhờ người quen hỏi xem có thể bảo lãnh cho chú Lương ra không, nhưng câu trả lời là e là không được…”
Lương Trĩ im lặng.
Tɧẩʍ ɖυy Từ nhìn cô: “A Cửu, chuyện mà cả nhà họ Thẩm cũng không làm được, em thực sự tin Lâu Vấn Tân có thể làm được sao? Nếu cậu ta chỉ đang lừa em, em định làm thế nào?”
“Nếu anh cả cũng không làm được thì ngoài việc coi ngựa chết là ngựa sống, tin tưởng Lâu Vấn Tân, em còn cách nào khác nữa sao?”
“Dù vậy cũng không nên lấy chuyện cả đời làm giao dịch.”
Lương Trĩ lại im lặng. Đối mặt với Tɧẩʍ ɖυy Từ, người thân thiết hơn cả anh trai, cô không cần phải tự lừa người dối mình.
Tɧẩʍ ɖυy Từ thở dài: “A Cửu, anh đã từng nghĩ đến ngày này nhưng tuyệt đối không nên xảy ra trong hoàn cảnh như thế này, rõ ràng em thích Lâu…”
2
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
