0 chữ
Chương 20
Chương 20: Không quan tâm đến chút “lót tay” cỏn con
Lâu Vấn Tân như cố ý muốn làm cô khó xử.
Nhưng cô nhất quyết không để anh được như ý.
“Tùy anh.” Lương Trĩ hất hàm.
Tɧẩʍ ɖυy Từ là kiểu người giống như nước ấm bốn mươi độ C, dịu dàng hòa nhã đúng như tên gọi.
Vệ Thành nóng bức, mà Lương Trĩ lại thích uống đồ lạnh, Tɧẩʍ ɖυy Từ chưa bao giờ là tách trà của cô.
Lâu Vấn Tân muốn dùng chuyện không lấy được Tɧẩʍ ɖυy Từ để chọc tức cô, e là đã tính sai lòng người.
Lương Trĩ xoay người lên lầu, đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Cô dừng lại, đợi dì Lan nghe điện thoại ở cổng, bên trong có giọng nói hơi rè vọng ra, tự xưng là Chu Tuyên, tìm cô Lương có việc muốn báo cáo.
Lương Trĩ bảo dì Lan mở cửa, tự mình xuống lầu, rồi trở về phòng khách ngồi xuống.
Lúc này Lâu Vấn Tân mới ngẩng lên khỏi tờ báo, liếc nhìn cô.
Một lát sau, Chu Tuyên bước vào từ cửa. Hình như anh ta vừa tan làm, trên người vẫn mặc đồng phục cảnh sát, bộ đồng phục ngắn tay màu xanh đậm khiến anh ta trông rất oai phong.
Có vẻ Chu Tuyên không ngờ rằng Lâu Vấn Tân cũng ở đó, anh ta hơi khựng lại, sau đó mới cười chào hỏi cả hai.
Lương Trĩ chỉ vào sofa đối diện, mời Chu Tuyên ngồi xuống, lại bảo dì Lan rót trà.
“Cảnh sát Chu có việc gì vậy?” Lương Trĩ hỏi.
“Hôm nay tôi đã bắt được kẻ làm xước xe của cô Lương rồi…” Vừa nói, Chu Tuyên vừa lặng lẽ quan sát Lương Trĩ. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng kiểu dáng ở nhà, chất liệu vải lanh, mái tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên buông xõa, rõ ràng là kiểu ăn mặc giản dị nhất nhưng dáng vẻ ngồi đó lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng: “Xem cô Lương có muốn kiện hay không, thông thường những vụ phá hoại tài sản cá nhân như thế này cũng chỉ phạt bồi thường theo giá trị, sẽ không bị bắt giam.”
Bây giờ đương nhiên Lương Trĩ không có tâm trạng để kiện tụng vì chuyện nhỏ nhặt này, bèn nói: “Anh bảo gã bồi thường tôi hai nghìn tệ để sơn lại xe, chuyện này coi như xong.”
Chu Tuyên cười lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra: “Bên trong có ba nghìn.”
Lương Trĩ hơi khó chịu: “Cảnh sát Chu khuyên tôi dàn xếp riêng là vì đã thỏa thuận trước với bên kia rồi sao?”
Chu Tuyên vội vàng nói: “Tôi chỉ nói với gã, bảo gã mang ba nghìn tệ đến, tôi thay mặt gã đến xin lỗi, xem cô Lương có chấp nhận hay không. Chỉ là không ngờ cô Lương lại dứt khoát như vậy. Nếu cô Lương định kiện thì đương nhiên tôi sẽ không đưa số tiền này ra.”
Lương Trĩ nói: “Là tôi hiểu lầm rồi.”
Chu Tuyên nói: “Không không, là tôi chưa giải thích rõ ràng trước.”
Lâu Vấn Tân lạnh lùng nhìn hai người xin lỗi lẫn nhau, đột nhiên bình tĩnh nói: “Cảnh sát Chu đã thẩm vấn chưa, tên này là ai.”
Chu Tuyên nhìn Lâu Vấn Tân, từ giọng điệu có vẻ bình tĩnh của anh, anh ta lại cảm nhận được một chút địch ý. Anh ta cười cười, nói: “Đương nhiên là đã thẩm vấn rồi. Chính là kẻ chuyên đi đòi nợ thuê cho bọn cho vay nặng lãi, bình thường cũng làm mấy việc bẩn thỉu như ăn cắp vặt, tống tiền. Hỏi gã ai sai khiến, gã nói bọn họ chỉ nghe lệnh của đại ca, chưa bao giờ hỏi người đứng sau.”
“Tòa án có thể không đến nhưng nhà giam tạm thời không thể không vào. Chiếc xe đó là quà sinh nhật mười tám tuổi của cô Lương, rất có ý nghĩa với cô ấy. Tôi nghĩ, cảnh sát Chu nghiêm minh chấp pháp, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô Lương, sẽ không để gã đưa tiền rồi là thả người ngay.” Lâu Vấn Tân chậm rãi nói.
Chu Tuyên thầm mắng một câu trong lòng. Gần đây chủ đề nóng nhất ở Vệ Thành chính là việc Lâu Vấn Tân ăn cháo đá bát, chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Lương, nhân vật trung tâm của câu chuyện đương nhiên không thiếu bản lĩnh thật sự. Nhưng hôm nay gặp mặt tiếp xúc, mới biết người này quả thực khó đối phó.
Bầu không khí trong đồn cảnh sát như thế nào, anh ta rất rõ, mà hiển nhiên Lâu Vấn Tân cũng hiểu rõ điều này. Nhà anh giàu có, không quan tâm đến chút “lót tay” cỏn con, cũng không coi trọng điều đó nhưng không thể ngăn cản người khác dùng cách này để bổ sung thu nhập… Đãi ngộ của cảnh sát bình thường, cảnh sát cấp cơ sở lại càng chỉ đủ sống qua ngày.
Nhưng cô nhất quyết không để anh được như ý.
“Tùy anh.” Lương Trĩ hất hàm.
Tɧẩʍ ɖυy Từ là kiểu người giống như nước ấm bốn mươi độ C, dịu dàng hòa nhã đúng như tên gọi.
Vệ Thành nóng bức, mà Lương Trĩ lại thích uống đồ lạnh, Tɧẩʍ ɖυy Từ chưa bao giờ là tách trà của cô.
Lâu Vấn Tân muốn dùng chuyện không lấy được Tɧẩʍ ɖυy Từ để chọc tức cô, e là đã tính sai lòng người.
Lương Trĩ xoay người lên lầu, đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Cô dừng lại, đợi dì Lan nghe điện thoại ở cổng, bên trong có giọng nói hơi rè vọng ra, tự xưng là Chu Tuyên, tìm cô Lương có việc muốn báo cáo.
Lương Trĩ bảo dì Lan mở cửa, tự mình xuống lầu, rồi trở về phòng khách ngồi xuống.
Lúc này Lâu Vấn Tân mới ngẩng lên khỏi tờ báo, liếc nhìn cô.
Có vẻ Chu Tuyên không ngờ rằng Lâu Vấn Tân cũng ở đó, anh ta hơi khựng lại, sau đó mới cười chào hỏi cả hai.
Lương Trĩ chỉ vào sofa đối diện, mời Chu Tuyên ngồi xuống, lại bảo dì Lan rót trà.
“Cảnh sát Chu có việc gì vậy?” Lương Trĩ hỏi.
“Hôm nay tôi đã bắt được kẻ làm xước xe của cô Lương rồi…” Vừa nói, Chu Tuyên vừa lặng lẽ quan sát Lương Trĩ. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng kiểu dáng ở nhà, chất liệu vải lanh, mái tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên buông xõa, rõ ràng là kiểu ăn mặc giản dị nhất nhưng dáng vẻ ngồi đó lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng: “Xem cô Lương có muốn kiện hay không, thông thường những vụ phá hoại tài sản cá nhân như thế này cũng chỉ phạt bồi thường theo giá trị, sẽ không bị bắt giam.”
Chu Tuyên cười lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra: “Bên trong có ba nghìn.”
Lương Trĩ hơi khó chịu: “Cảnh sát Chu khuyên tôi dàn xếp riêng là vì đã thỏa thuận trước với bên kia rồi sao?”
Chu Tuyên vội vàng nói: “Tôi chỉ nói với gã, bảo gã mang ba nghìn tệ đến, tôi thay mặt gã đến xin lỗi, xem cô Lương có chấp nhận hay không. Chỉ là không ngờ cô Lương lại dứt khoát như vậy. Nếu cô Lương định kiện thì đương nhiên tôi sẽ không đưa số tiền này ra.”
Lương Trĩ nói: “Là tôi hiểu lầm rồi.”
Chu Tuyên nói: “Không không, là tôi chưa giải thích rõ ràng trước.”
Lâu Vấn Tân lạnh lùng nhìn hai người xin lỗi lẫn nhau, đột nhiên bình tĩnh nói: “Cảnh sát Chu đã thẩm vấn chưa, tên này là ai.”
“Tòa án có thể không đến nhưng nhà giam tạm thời không thể không vào. Chiếc xe đó là quà sinh nhật mười tám tuổi của cô Lương, rất có ý nghĩa với cô ấy. Tôi nghĩ, cảnh sát Chu nghiêm minh chấp pháp, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô Lương, sẽ không để gã đưa tiền rồi là thả người ngay.” Lâu Vấn Tân chậm rãi nói.
Chu Tuyên thầm mắng một câu trong lòng. Gần đây chủ đề nóng nhất ở Vệ Thành chính là việc Lâu Vấn Tân ăn cháo đá bát, chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Lương, nhân vật trung tâm của câu chuyện đương nhiên không thiếu bản lĩnh thật sự. Nhưng hôm nay gặp mặt tiếp xúc, mới biết người này quả thực khó đối phó.
Bầu không khí trong đồn cảnh sát như thế nào, anh ta rất rõ, mà hiển nhiên Lâu Vấn Tân cũng hiểu rõ điều này. Nhà anh giàu có, không quan tâm đến chút “lót tay” cỏn con, cũng không coi trọng điều đó nhưng không thể ngăn cản người khác dùng cách này để bổ sung thu nhập… Đãi ngộ của cảnh sát bình thường, cảnh sát cấp cơ sở lại càng chỉ đủ sống qua ngày.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
