TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Em rể của thần bài Nam Dương

Một viên cảnh sát nhận trách nhiệm, người đàn ông kia lập tức đá anh ta một cú, mắng một bằng câu tiếng địa phương, sau đó quay sang Lương Trĩ, mỉm cười lấy lòng: “Cô Lương thật xin lỗi, bọn họ bắt nhầm người rồi.”

Anh ta thấy Lương Trĩ đang khoanh tay, vẻ mặt rất khó chịu, không thèm để ý đến mình, thế là càng cười xởi lởi hơn: “Cô Lương, cô còn nhớ tôi chứ?”

“Em rể của thần bài Nam Dương, có ai mà không nhận ra chứ.”

Người này tên là Chu Tuyên, chính là người mà Lương Trĩ từng nhắc đến với Lâu Vấn Tân, em rể của Tống Kỳ Lương. Trước đây, cô từng cùng ba đến biệt thự của Tống Kỳ Lương ở Vệ Thành tham dự tiệc rượu, thế nên đã gặp anh ta vài lần.

Hiện giờ Chu Tuyên là tổ phó tổ điều tra hình sự của đồn cảnh sát. Sau khi gia đình gặp chuyện, Lương Trĩ từng gọi điện tới văn phòng của anh ta để hỏi về tung tích của ba cô, nhưng vị cảnh sát Chu này rất biết giữ thể diện, lần nào cũng để người khác nhận điện, nói rằng anh ta đang ra ngoài làm việc.

Đương nhiên Lương Trĩ biết rõ anh ta chẳng hề đi làm bên ngoài gì cả, chỉ là đang né tránh “thần ôn dịch” mà thôi. Lần này bọn họ hành động lại làm liên lụy người vô tội, đương nhiên cô cũng chẳng khách sáo với anh ta làm gì.

Chu Tuyên cười làm lành, giải thích: “Đây là hành động đặc biệt của tổ D7 bọn tôi, có một tổ chức buôn người đang đưa phụ nữ nước R vượt biên sang đây để làm… Mại da^ʍ. Bọn tôi nhận được tin báo nói tất cả những người phụ nữ đó bị đưa đến tầng sáu của khách sạn này. Đồng nghiệp tôi hành động quá mạnh tay, thấy phụ nữ độc thân là kéo xuống luôn, việc này đã làm liên lụy đến cô Lương, thật ngại quá.”

“Thế giờ tôi đi được rồi chứ?”

“Dĩ nhiên là được.”

Lương Trĩ lập tức quay người bước đi.

“Này!” Chu Tuyên vội vàng đuổi theo, vẫn cười nói: “Cô Lương có rảnh không? Đợi lát nữa xử lý xong, tôi mời cô đi ăn khuya.”

Bước chân của Lương Trĩ thoáng khựng lại, nhìn vào phù hiệu trước ngực anh ta.

“Nhìn gì vậy?” Chu Tuyên cười hỏi.

“Tôi đang ghi nhớ số hiệu của anh, để nộp đơn khiếu nại lên Cục chống tham nhũng vì hành vi thô bạo của các anh. Sau đó thuê luật sư tiến hành khởi kiện, đòi bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.”

Chu Tuyên cười gượng: “Cô Lương giận vì tôi không điện thoại của cô à? Tôi đúng là có giữ giá một chút, tôi thật sự không chối bỏ điều này. Chuyện của ba cô là do Phó giám đốc cục cảnh sát trực tiếp phụ trách. Tôi chỉ là một cảnh sát cấp quận nhỏ bé, có năng lực gì mà dám đấu lại với lãnh đạo thuộc cảnh sát thành phố? Hơn nữa, ba cô bị cáo buộc là tội phạm kinh tế, vốn không thuộc phạm vi xử lý của tổ điều tra hình sự bọn tôi.”

Sắc mặt của Lương Trĩ dịu đi đôi chút nhưng trong lòng lại cảm thấy một mối lo mới, Lâu Vấn Tân thật sự có khả năng bảo đảm rằng ba cô được thả ra sao?

Chu Tuyên cúi đầu nhìn cô, lại thăm dò hỏi: “Cô có muốn đi ăn mì tôm ở đường Tam Điều không?”

“Không, tôi không có thói quen ăn khuya.” Cô thấy Chu Tuyên còn định đuổi theo sau, lập tức nói: “Nếu anh còn tiếp tục theo tôi nữa, tôi sẽ cộng thêm một tội danh nữa vào đơn khiếu nại đấy! Tội quấy rối.”

Chu Tuyên cười bất đắc dĩ, giơ hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng, lui về sau một bước.

Lương Trĩ có hơi hoảng hốt, hiện giờ cô vẫn còn đang mặc váy ngủ, muốn lập tức về phòng thu dọn hành lý và trả phòng. Nhưng chỗ thang máy lại đang bị cảnh sát chặn lại, tạm thời chưa được phép sử dụng, cô cũng không muốn lại phải phiền đến Chu Tuyên, thế nên chỉ đành tìm một chiếc ghế sô pha ở sảnh ngồi tạm, chờ đám cảnh sát hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lòng tràn đầy bực bội, cô cúi đầu ngồi đó được một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía trước mặt. Một đôi giày da xuất hiện trên sàn đá hoa cương, cô ngẩng đầu nhìn lên… Hóa ra là Lâu Vấn Tân.

2

0

6 ngày trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.