0 chữ
Chương 11
Chương 11: Anh đến để cười nhạo tôi sao?
Sau bữa tối ở nhà hàng Hoa Đình, phố Chung Ngưu Hậu, Lâu Vấn Tân lái xe về nhà, đi ngang qua đường Phong Xa.
Bảo Tinh mắt tinh, thấy vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa khách sạn ven đường, vội nói: "Không phải cô Lương đang ở khách sạn này sao? Nhiều cảnh sát thế này, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâu Vấn Tân liếc nhìn ra ngoài: "Không phải cô ấy vẫn đang ở khách sạn Đông Gia sao?"
Bảo Tinh tỏ vẻ "anh có điều không biết": "Cô ấy tạm thời không ở đó được nữa. Chủ nợ biết cô Lương thường trú tại khách sạn Đông Gia, mấy hôm trước lẻn vào quấy rối, còn làm xước cả chiếc xe Mercedes-Benz đậu gần đó nữa. Cô Lương đã báo cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được người đó."
Lâu Vấn Tân bảo Bảo Tinh xuống xe xem sao. Một lát sau, Bảo Tinh quay lại, nói: "Không biết đang làm gì mà bên trong ồn ào lắm, hình như cô Lương bị đánh thức, đang ngồi ngẩn người ở sofa sảnh. Tôi muốn vào chào hỏi cô Lương nhưng cảnh sát không cho."
Lâu Vấn Tân tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt, không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Bảo Tinh không hiểu ý, đợi được một lúc, Lâu Vấn Tân mở cửa xe, bảo Bảo Tinh không cần đi theo, anh sẽ tự đi hỏi.
Trong sảnh có một chiếc đèn chùm pha lê kiểu cũ, ánh đèn phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch khiến người ta chói mắt.
Lương Trĩ không ngờ lại gặp Lâu Vấn Tân lúc này, thấy anh âu phục chỉnh tề, hai cánh tay đang khoanh lại của cô vô thức siết chặt hơn… Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng kiểu Pháp, cổ áo và tay áo thêu ren, váy không hở hang nhưng ngồi giữa chốn đông người vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Anh đến đây làm gì? Đến để cười nhạo tôi à?" Giọng cô không mấy thân thiện.
Lâu Vấn Tân bình tĩnh hỏi: "Sao lại ngồi ở sảnh?"
Lương Trĩ liếc mắt: "Thang máy không cho lên."
Lâu Vấn Tân đứng đó một lát, thấy một cảnh sát đang đứng ở cửa nhà hàng đối diện, hình như là em vợ của Tống Kỳ Lương mà Lương Trĩ từng nhắc đến.
"Đi thôi." Lâu Vấn Tân nói.
Lương Trĩ ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao, cô Lương muốn tiếp tục ngồi ở đây à?"
Lương Trĩ khịt mũi: "Bớt giả vờ tốt bụng đi. Nếu không phải tại anh, tôi cũng không đến nông nỗi này."
Lâu Vấn Tân không phủ nhận, cứ đứng đó, không giục cũng không đi, như là để cô tự quyết định.
Cuối cùng Lương Trĩ cũng đứng dậy: "Đồ của tôi đều ở trong phòng."
"Ngày mai gọi Bảo Tinh đến lấy."
Lương Trĩ đi theo sau Lâu Vấn Tân ra cửa khách sạn.
Lâu Vấn Tân dừng bước, nói với một cảnh sát đang canh gác: "Cảnh sát trưởng Hoàng, đây là con gái thứ chín của nhà họ Lương, dạo này cô ấy ở tại khách sạn. Tôi đưa cô ấy về, cũng đỡ phiền mọi người làm nhiệm vụ."
Vị cảnh sát trưởng Hoàng này cao, to, đen, trông rất lực lưỡng nhưng nét mặt lại có vẻ hiền từ. Ông ấy gật đầu, tự mình nhấc dây cảnh báo màu vàng lên cho họ đi.
Lâu Vấn Tân nói: "Lần sau mời mọi người đến Hội đua ngựa xem thi đấu nhé."
Cảnh sát trưởng Hoàng cười nói: "Được rồi."
Lương Trĩ liếc nhìn cầu vai của cảnh sát trưởng Hoàng, trên cầu vai đính một ngôi sao, chắc là chức phó cảnh sát trưởng, cấp bậc cao hơn Chu Tuyên rất nhiều.
Lâu Vấn Tân như thế này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô quen anh gần sáu năm, từ bao giờ anh lại có nhiều mối quan hệ như vậy, không chỉ cảnh sát trưởng cũng khách sáo với anh, mà còn có bản lĩnh muốn bắt ai thì bắt, muốn thả ai thì thả?
Bảo Tinh thích hóng hớt, đứng cạnh xe ngó vào trong, một lúc sau thấy Lâu Vấn Tân dẫn Lương Trĩ ra, lập tức ngoan ngoãn mở cửa ghế sau.
Lương Trĩ khom người lên xe, Lâu Vấn Tân lại đi vòng ra sau, một lát sau, anh xách một túi giấy đưa tới cho cô.
Lâu Vấn Tân lên xe, ngồi cạnh cửa sổ.
Lương Trĩ mở túi giấy, bên trong là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, không có nhãn mác, thoang thoảng mùi xà phòng, chắc là anh để sẵn trong xe.
Lương Trĩ mặc áo sơ mi ra ngoài váy ngủ, thoải mái hơn một chút, cô định buộc tóc lên nhưng sờ xuống cổ tay không thấy dây buộc tóc, đành để tóc xõa.
Cô có mái tóc xoăn tự nhiên, tóc xõa bồng bềnh ôm lấy cổ trông rất nóng bức. Hồi nhỏ tóc cô còn xoăn hơn, ra ngoài ai cũng nói cô giống búp bê Tây.
Bảo Tinh mắt tinh, thấy vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa khách sạn ven đường, vội nói: "Không phải cô Lương đang ở khách sạn này sao? Nhiều cảnh sát thế này, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâu Vấn Tân liếc nhìn ra ngoài: "Không phải cô ấy vẫn đang ở khách sạn Đông Gia sao?"
Bảo Tinh tỏ vẻ "anh có điều không biết": "Cô ấy tạm thời không ở đó được nữa. Chủ nợ biết cô Lương thường trú tại khách sạn Đông Gia, mấy hôm trước lẻn vào quấy rối, còn làm xước cả chiếc xe Mercedes-Benz đậu gần đó nữa. Cô Lương đã báo cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được người đó."
Lâu Vấn Tân bảo Bảo Tinh xuống xe xem sao. Một lát sau, Bảo Tinh quay lại, nói: "Không biết đang làm gì mà bên trong ồn ào lắm, hình như cô Lương bị đánh thức, đang ngồi ngẩn người ở sofa sảnh. Tôi muốn vào chào hỏi cô Lương nhưng cảnh sát không cho."
Bảo Tinh không hiểu ý, đợi được một lúc, Lâu Vấn Tân mở cửa xe, bảo Bảo Tinh không cần đi theo, anh sẽ tự đi hỏi.
Trong sảnh có một chiếc đèn chùm pha lê kiểu cũ, ánh đèn phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch khiến người ta chói mắt.
Lương Trĩ không ngờ lại gặp Lâu Vấn Tân lúc này, thấy anh âu phục chỉnh tề, hai cánh tay đang khoanh lại của cô vô thức siết chặt hơn… Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng kiểu Pháp, cổ áo và tay áo thêu ren, váy không hở hang nhưng ngồi giữa chốn đông người vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Anh đến đây làm gì? Đến để cười nhạo tôi à?" Giọng cô không mấy thân thiện.
Lâu Vấn Tân bình tĩnh hỏi: "Sao lại ngồi ở sảnh?"
Lương Trĩ liếc mắt: "Thang máy không cho lên."
"Đi thôi." Lâu Vấn Tân nói.
Lương Trĩ ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao, cô Lương muốn tiếp tục ngồi ở đây à?"
Lương Trĩ khịt mũi: "Bớt giả vờ tốt bụng đi. Nếu không phải tại anh, tôi cũng không đến nông nỗi này."
Lâu Vấn Tân không phủ nhận, cứ đứng đó, không giục cũng không đi, như là để cô tự quyết định.
Cuối cùng Lương Trĩ cũng đứng dậy: "Đồ của tôi đều ở trong phòng."
"Ngày mai gọi Bảo Tinh đến lấy."
Lương Trĩ đi theo sau Lâu Vấn Tân ra cửa khách sạn.
Lâu Vấn Tân dừng bước, nói với một cảnh sát đang canh gác: "Cảnh sát trưởng Hoàng, đây là con gái thứ chín của nhà họ Lương, dạo này cô ấy ở tại khách sạn. Tôi đưa cô ấy về, cũng đỡ phiền mọi người làm nhiệm vụ."
Lâu Vấn Tân nói: "Lần sau mời mọi người đến Hội đua ngựa xem thi đấu nhé."
Cảnh sát trưởng Hoàng cười nói: "Được rồi."
Lương Trĩ liếc nhìn cầu vai của cảnh sát trưởng Hoàng, trên cầu vai đính một ngôi sao, chắc là chức phó cảnh sát trưởng, cấp bậc cao hơn Chu Tuyên rất nhiều.
Lâu Vấn Tân như thế này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô quen anh gần sáu năm, từ bao giờ anh lại có nhiều mối quan hệ như vậy, không chỉ cảnh sát trưởng cũng khách sáo với anh, mà còn có bản lĩnh muốn bắt ai thì bắt, muốn thả ai thì thả?
Bảo Tinh thích hóng hớt, đứng cạnh xe ngó vào trong, một lúc sau thấy Lâu Vấn Tân dẫn Lương Trĩ ra, lập tức ngoan ngoãn mở cửa ghế sau.
Lương Trĩ khom người lên xe, Lâu Vấn Tân lại đi vòng ra sau, một lát sau, anh xách một túi giấy đưa tới cho cô.
Lâu Vấn Tân lên xe, ngồi cạnh cửa sổ.
Lương Trĩ mở túi giấy, bên trong là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, không có nhãn mác, thoang thoảng mùi xà phòng, chắc là anh để sẵn trong xe.
Lương Trĩ mặc áo sơ mi ra ngoài váy ngủ, thoải mái hơn một chút, cô định buộc tóc lên nhưng sờ xuống cổ tay không thấy dây buộc tóc, đành để tóc xõa.
Cô có mái tóc xoăn tự nhiên, tóc xõa bồng bềnh ôm lấy cổ trông rất nóng bức. Hồi nhỏ tóc cô còn xoăn hơn, ra ngoài ai cũng nói cô giống búp bê Tây.
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
