0 chữ
Chương 9
Chương 9: Lỗi là do tôi cả
Chú Cổ nhận được điện thoại, nghe nói Lương Đình Chiêu có khả năng bình an vô sự, ông ấy cảm thấy vừa mừng vừa tủi: “Lỗi là do tôi cả, năm xưa chính tôi đã giới thiệu Lâu Vấn Tân cho ông chủ. Ai mà ngờ được, mấy năm qua lại đang dẫn rắn vào nhà…”
“Đừng nói nữa, chú Cổ, chú nghỉ sớm đi.”
Đã mấy ngày rồi Lương Trĩ không được chợp mắt, hôm nay vừa chạm gối đã thϊếp đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, lúc này cô đột nhiên bị tiếng đập cửa “bình bịch” đánh thức.
Cô ngồi dậy đi ra mở cửa nhưng không tháo dây xích an toàn, chỉ hé ra một khe nhỏ, vậy mà lập tức có một chiếc dùi cui thò vào, viên cảnh sát mặc đồng phục ngắn tay màu xanh đậm hối thúc một cách thiếu kiên nhẫn: “Mở cửa ra!”
Lương Trĩ vẫn giữ bình tĩnh, yêu cầu đối phương xuất trình giấy tờ. Sau khi xem qua giấy tờ chứng minh, cô nói muốn thay đồ trước nhưng đối phương không đồng ý, còn giơ súng lên thị uy, buộc cô lập tức mở cửa.
Cửa vừa mở, một cảnh sát khác lập tức bước vào, tiến đến túm lấy cánh tay cô, kéo thẳng ra ngoài.
“Các người làm gì vậy? Tôi là khách thuê phòng khách sạn mà…” Tiếng địa phương của cô không được lưu loát lắm, mới nói được nửa câu đã chuyển sang tiếng Anh.
Đối phương không thèm để tâm, lôi cô vào thang máy.
Khi xuống đến tầng một, ngoài cửa khách sạn cũng đã có mấy cảnh sát đứng chờ, xem ra toàn bộ khách sạn đều đã bị phong tỏa.
Lúc đầu, Lương Trĩ còn tưởng mình bị liên lụy do chuyện của ba cô, nhưng khi bị đẩy vào nhà hàng tầng một, nhìn thấy hơn mười phụ nữ đang đứng úp mặt vào tường, cô lập tức hiểu ra, rất có thể bản thân bị vạ lây, thế là cô lập tức bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, lại có vài người phụ nữ khác bị đưa vào, “cuộc bắt giữ” xem như kết thúc.
Cảnh sát bắt đầu tra hỏi từng người về danh tính và lai lịch, đến lượt Lương Trĩ, cô dùng tiếng Anh nói mình là công dân trong nước, trong phòng còn có giấy tờ tùy thân và bằng lái, nếu không tin thì có thể lên lấy.
Cảnh sát dùng dùi cui đẩy cô sang một bên gọi là “khu vực chờ xử lý”.
Một lúc sau, có hai ba cảnh sát tay cầm cốc cà phê bước vào. Người dẫn đầu cắt tóc ngắn, da ngăm đen nhưng lại có một đôi lông mày rậm và ánh mắt sáng, khuôn mặt khá tuấn tú. Anh ta nhìn thấy Lương Trĩ, thoáng ngẩn người, sau đó chỉ vào cô hỏi ai đã bắt cô đến.
“Đừng nói nữa, chú Cổ, chú nghỉ sớm đi.”
Đã mấy ngày rồi Lương Trĩ không được chợp mắt, hôm nay vừa chạm gối đã thϊếp đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, lúc này cô đột nhiên bị tiếng đập cửa “bình bịch” đánh thức.
Cô ngồi dậy đi ra mở cửa nhưng không tháo dây xích an toàn, chỉ hé ra một khe nhỏ, vậy mà lập tức có một chiếc dùi cui thò vào, viên cảnh sát mặc đồng phục ngắn tay màu xanh đậm hối thúc một cách thiếu kiên nhẫn: “Mở cửa ra!”
Lương Trĩ vẫn giữ bình tĩnh, yêu cầu đối phương xuất trình giấy tờ. Sau khi xem qua giấy tờ chứng minh, cô nói muốn thay đồ trước nhưng đối phương không đồng ý, còn giơ súng lên thị uy, buộc cô lập tức mở cửa.
“Các người làm gì vậy? Tôi là khách thuê phòng khách sạn mà…” Tiếng địa phương của cô không được lưu loát lắm, mới nói được nửa câu đã chuyển sang tiếng Anh.
Đối phương không thèm để tâm, lôi cô vào thang máy.
Khi xuống đến tầng một, ngoài cửa khách sạn cũng đã có mấy cảnh sát đứng chờ, xem ra toàn bộ khách sạn đều đã bị phong tỏa.
Lúc đầu, Lương Trĩ còn tưởng mình bị liên lụy do chuyện của ba cô, nhưng khi bị đẩy vào nhà hàng tầng một, nhìn thấy hơn mười phụ nữ đang đứng úp mặt vào tường, cô lập tức hiểu ra, rất có thể bản thân bị vạ lây, thế là cô lập tức bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, lại có vài người phụ nữ khác bị đưa vào, “cuộc bắt giữ” xem như kết thúc.
Cảnh sát dùng dùi cui đẩy cô sang một bên gọi là “khu vực chờ xử lý”.
Một lúc sau, có hai ba cảnh sát tay cầm cốc cà phê bước vào. Người dẫn đầu cắt tóc ngắn, da ngăm đen nhưng lại có một đôi lông mày rậm và ánh mắt sáng, khuôn mặt khá tuấn tú. Anh ta nhìn thấy Lương Trĩ, thoáng ngẩn người, sau đó chỉ vào cô hỏi ai đã bắt cô đến.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
