0 chữ
Chương 83
Chương 83: Trao đổi thông tin liên lạc
Nguyễn Hữu Đình khẽ lắc đầu, đôi môi khô khốc khép lại, giọng nói yếu ớt như sắp tan vào không khí: "Không có thuốc bôi."
Trong căn phòng nhỏ, cậu ngồi thu mình trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống đôi chân đau nhức. Nhà cậu chỉ có vài lọ thuốc bổ hoặc thuốc uống, chẳng hề có thuốc bôi để xoa dịu cơn đau.
Nguyễn Công Tuấn khựng người, đôi chân đang bước bỗng dừng lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt thoáng lo lắng, rồi giọng nói quả quyết vang lên, như chẳng cho phép bất kỳ sự chần chừ nào: "Vậy ngồi ngoan ở đây, chờ tao đi mua." Anh xoay người, định bước ra cửa, không chút do dự.
Nguyễn Hữu Đình giật mình, bàn tay gầy guộc vội vã túm lấy tay áo anh. Cử động mạnh khiến chân cậu khẽ động, cơn đau từ cổ chân bùng lên như lửa đốt, kéo theo một tiếng rên khẽ: "A…" Đôi mắt cậu nhắm chặt, khuôn mặt nhăn lại, cố kìm nén cảm giác nhói buốt.
Nguyễn Công Tuấn quay lại, ánh mắt dịu đi khi thấy cậu đau đớn. Anh cúi xuống, giọng nói trầm ấm, mang theo sự trấn an: "Đau lắm à ? Ngồi đợi tao một tí thôi." Bàn tay anh khẽ chạm vào vai cậu, như muốn truyền chút sức mạnh.
Nguyễn Hữu Đình lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc rối bù theo từng cử động. Đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng, giọng nói run run nhưng kiên quyết: "Không, trời đang mưa. Đừng đi. Ở lại đi." Cậu siết chặt tay áo anh, như sợ anh sẽ biến mất vào cơn mưa giông ngoài kia.
Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cậu. Anh gật đầu nhẹ, giọng nói nhỏ nhưng chắc chắn: "Được." Anh không rời đi nữa, thay vào đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Bỗng như sực nhớ điều gì, anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài. Chỉ vài phút sau, anh trở lại với một viên đá lạnh được bọc cẩn thận trong chiếc khăn mặt. Anh quỳ xuống, động tác nhẹ nhàng nhưng tỉ mỉ, chườm đá lên cổ chân sưng đỏ của cậu. Cả hai chìm vào im lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.
Tâm trí Nguyễn Hữu Đình rối như tơ vò. Người trước mặt cậu giờ đây quá khác lạ, dịu dàng, chu đáo, như một Nguyễn Công Tuấn mà cậu chưa từng biết. Cậu cúi đầu, ánh mắt lạc lõng, trái tim đập loạn nhịp. Sự ấm áp từ anh tựa như giấc mơ, nhưng cơn đau nhói ở cổ chân nhắc nhở cậu rằng tất cả là thật. Cậu sợ hãi, sợ mình sẽ lại chìm vào thứ tình cảm không lối thoát. Những lời nói của Nguyễn Công Tuấn ngày ấy vẫn như lưỡi dao, bóp nghẹt trái tim cậu. Cậu muốn buông bỏ, nhưng trái tim lại chẳng nghe theo lý trí.
Nguyễn Hữu Đình vô thức vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da ấm áp của anh. Một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cậu giật mình rụt tay lại. Giọng cậu run run, cố che giấu sự bối rối: "Để tao tự làm. Mày… đi thay quần áo đi. Ướt hết rồi, cẩn thận không ốm đấy." Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nguyễn Công Tuấn ngẩng lên, mái tóc ướt rũ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm. Làn da cậu nhợt nhạt, đôi môi mím chặt, trông mong manh như bức tượng cổ, chỉ sợ chạm vào sẽ vỡ tan. Hai má anh thoáng ửng hồng, anh vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt của cậu. Một tiếng "ừm" khẽ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong đêm mưa. Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại Nguyễn Hữu Đình một mình với những suy nghĩ ngổn ngang. Khóe môi cậu cong lên, nụ cười đắng chát hiện hữu.
Khi Nguyễn Công Tuấn quay lại, cậu đã mệt mỏi thϊếp đi. Đầu cậu nghiêng nhẹ, hơi thở yếu ớt đều đều. Túi đá trên cổ chân dần tan, thấm ướt một mảng đệm giường. Anh bước tới, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức cậu. Anh cẩn thận nhấc túi đá ra, nâng chân cậu khỏi chỗ ướt, rồi lấy giấy thấm khô. Mất điện, không khí bên ngoài se lạnh, nhưng trong phòng vẫn còn chút ấm áp. Lo lắng cho cơ thể yếu ớt của cậu, anh kéo chăn đắp ngang người cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đợi tóc mình khô.
Ánh mắt Nguyễn Công Tuấn dừng lại trên gương mặt cậu. Đôi mắt nhắm nghiền, làn da xanh xao như người bệnh nặng, hàng mi dài khẽ run trong giấc ngủ. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên trán cậu, ánh mắt đắm chìm, không rời đi dù chỉ nửa giây.
"Đình!" Anh khẽ gọi, giọng nhỏ như thì thầm. Không có tiếng đáp lại, anh mới yên tâm. Nguyễn Công Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, lạnh ngắt. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy, thì thầm: "Tao xin lỗi!"
Hàng mi của Nguyễn Hữu Đình khẽ rung động, nhưng anh không hề hay biết. Đêm mưa giông bão, cậu thường giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm hoặc vì tay chân lạnh buốt. Nhưng đêm ấy, cậu ngủ một giấc tròn, sâu lắng đến tận sáng.
Y Vũ lặng lẽ quan sát, nhận ra mấy ngày nay quán cậu có một vị khách đều đặn ghé thăm. Đó là chị gái trẻ từng bị gã dê xồm quấy rối hôm trước. Cậu chẳng lấy làm ngạc nhiên, có lẽ nước quán hợp khẩu vị cô. Nhưng hôm nay, chị gái ấy khác lạ. Thay vì bộ đồ công sở khô khan, cô diện một chiếc váy đen bó sát, gợi cảm, tôn lên đường nét cuốn hút. Trang điểm sắc nét, đôi mắt lấp lánh, cô như lột xác thành một người khác, không còn nét trí thức cứng nhắc mà toát lên sự quyến rũ khó cưỡng.
Y Vũ há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc. Cậu tự hỏi, vị đại gia nào đã khiến cô thay đổi chóng mặt như vậy? Cậu bê khay nước, định quay vào quầy thì bất ngờ bị cô giữ tay lại. Y Vũ giật mình, hít một hơi sâu, tim đập thình thịch. Không lẽ là mình ?
Giọng cô nhẹ nhàng, đôi mắt lướt quanh như tìm kiếm ai đó: "Quản lý của em đâu rồi?"
Tìm ai cơ chứ? Anh Đình à? Y Vũ nhướng mày, chẹp miệng, tưởng mình may mắn. Cậu ngẩng đầu, nhớ ra ban nãy còn thấy Nguyễn Hữu Đình ngoài kia. Cúi xuống, cậu nói nhỏ với cô: "Chị tìm quản lý em có gì không ạ? Có gì thì cứ nói với em."
Cô khẽ mỉm cười, nhét vào tay cậu một mẩu giấy nhỏ, như tờ ghi nhớ. Hai má cô ửng đỏ, giọng nói ngượng ngùng: "Em đưa cái này cho quản lý của em giúp chị, cảm ơn em nhé."
"À, vâng. Không có gì đâu chị." Y Vũ gật đầu, ánh mắt lấp lánh tò mò. Cô mỉm cười dịu dàng, rồi cậu ngại ngùng quay đi. Vào quầy, cậu vẫn còn ngẩn ngơ, tay cầm mẩu giấy. Mấy nhân viên trong quán chúm lại, trêu chọc: "Chị gái xinh đẹp kia nhét gì vào tay mày thế? Đừng tưởng tao không thấy nhé, số hưởng vậy. Eo ơi, tán tỉnh người ta lúc nào thế?"
"Đâu phải của tao." Y Vũ bĩu môi, đặt khay xuống, quay người đi tìm Nguyễn Hữu Đình. Mới nãy còn thấy anh ngoài kia. Cậu gõ cửa phòng thay đồ, "cốc, cốc", giọng nói bên trong vọng ra: "Vâng, vâng. Con biết rồi."
"Ai đấy? Vào đi chứ." Nguyễn Hữu Đình mở cửa, ánh mắt khó hiểu nhìn Y Vũ. Cậu đưa mẩu giấy tới trước mặt anh, giọng hào hứng: "Chị gái hôm bữa gửi anh."
"Chị gái nào? Thằng này nói gì trống không thế, ai mà hiểu." Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, nhận lấy mẩu giấy.
"Cái chị hôm bữa bị cha già động chạm ấy. Chị ấy gửi anh tờ giấy này." Y Vũ giải thích, ngó đầu vào, tò mò muốn xem nội dung.
Nguyễn Hữu Đình mở mẩu giấy ra, chẳng ngần ngại để Y Vũ nhìn cùng. Bên trong là dòng chữ nắn nót, ngắn gọn: "Chào anh, lần trước cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Không biết có thể làm quen với anh được không ? Số điện thoại của tôi đây nhé, anh nhận được rồi thì gọi cho tôi được chứ?"
Y Vũ há hốc mồm, mắt sáng rực: "A, u u u u… Wao. Anh Đình. Anh trúng giải độc đắc rồi, em ghen tỵ với anh chết mất."
Nguyễn Hữu Đình lườm cậu, ánh mắt sắc lạnh. Cậu chẳng nhớ rõ mặt cô gái, nhưng Y Vũ chỉ tay về phía bàn cô đang ngồi. Đối phương dường như cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt cô híp lại, ý tứ rõ ràng lộ ra trong ánh nhìn.
Nguyễn Hữu Đình từ tốn bước tới, giọng nói nhẹ nhàng: "Xin chào."
Cô gái giật mình, không ngờ cậu lại trực tiếp xuất hiện. Hai má cô đỏ rực như quả cà chua chín, đôi tay khẽ xoắn vào nhau, ngượng ngùng. Bên kia, Y Vũ chống nạnh, trò chuyện rôm rả với đám nhân viên: "Anh cá chắc với chúng mày, trái tim chị gái kia đã đổ gục trước sự đẹp trai anh Đình của tao."
Y Vũ chẹp miệng, lắc đầu: "Anh Đình đúng là có sức hút."
Cô gái, Vương Thúy Chi, khẽ cười, vuốt mái tóc gọn sau tai. Động tác nhẹ nhàng, e thẹn như thiếu nữ đôi mươi. Giọng cô nhỏ nhẹ, đi thẳng vào vấn đề: "Cảm ơn anh vì hôm trước, em có thể kết bạn với anh không?"
Nguyễn Hữu Đình bỡ ngỡ, đứng hình vài giây. Lần đầu tiên trong đời, một cô gái chủ động làm quen với cậu. Cậu cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "À, được."
Cả hai trao đổi Facebook, cậu lướt qua trang cá nhân của cô. Ảnh không chỉnh sửa quá nhiều, 80% giống ngoài đời. Cậu giới thiệu bản thân qua loa, trò chuyện vài câu với Vương Thúy Chi. Khách bắt đầu đông, cậu xin phép rời đi làm việc.
Khi cậu rời đi, khóe môi Vương Thúy Chi cong lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhỏ bé. Đám nhân viên trong quán xúm lại, vây quanh Nguyễn Hữu Đình, liên tục hỏi về cô. Cậu bất lực, kiên nhẫn giải thích: "Không có gì cả, người ta chỉ muốn kết bạn thôi."
Y Vũ trề môi, cười giảo hoạt, níu tay cậu: "Anh không nhận ra à? Chị ấy có ý với anh đấy, chứ người ta cảm ơn thì cảm ơn thôi, cần gì kết bạn Facebook nữa đâu. Mà đằng nào anh cũng lớn tuổi rồi, chị ấy cũng xinh đẹp…"
Chưa dứt câu, một cú đánh mạnh giáng xuống đầu Y Vũ. "Au!" Cậu kêu lên, rưng rưng nước mắt, hít sâu một hơi. Nguyễn Hữu Đình lườm cậu, ánh mắt sắc như dao, khiến Y Vũ câm nín. Khi cậu bỏ đi, Y Vũ bĩu môi, lầm bầm: "Già rồi còn vậy. Người gì đâu, ai yêu nổi anh chứ?"
Giọng Nguyễn Hữu Đình từ ngoài vọng vào, lạnh lùng: "Mày nói thêm câu nữa, thưởng tháng này của mày, anh không ngại làm tham ô đâu."
Y Vũ trừng mắt, sốc nặng. Cậu vội chạy ra, gọi với theo: "Hoi mà, hoi mà. Đừng mò anh yêu ơi. Anh yêu ới…"
"Đấy, lại chọc anh Đình." Một nhân viên cười.
"Đã dặn trước không nghe. Người già tính khó, khó dỗ." Nhân viên khác tiếp lời.
Tối đó, về tới nhà, điện thoại Nguyễn Hữu Đình vang lên chuông thông báo. Là tin nhắn từ Vương Thúy Chi. Cậu không vội mở, ưu tiên dọn dẹp nhà cửa và tắm rửa. Khi mọi thứ xong xuôi, cậu nằm trên giường, mở điện thoại.
Vương Thúy Chi gửi một icon vẫy tay cùng tin nhắn ngắn: "Hello anh."
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, ngẩn người vài giây, không biết trả lời sao. Để giữ phép lịch sự, cậu nhắn lại: "Chào em."
Chưa kịp thoát màn hình, cô đã xem và trả lời ngay, khiến cậu giật mình: "Không biết anh còn nhớ em không? Em là người sáng nay xin số của anh."
Nguyễn Hữu Đình nhắn lại, giọng văn lịch sự: "À, anh vẫn nhớ. Không biết em nhắn có chuyện gì không?"
Trong căn phòng nhỏ, cậu ngồi thu mình trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống đôi chân đau nhức. Nhà cậu chỉ có vài lọ thuốc bổ hoặc thuốc uống, chẳng hề có thuốc bôi để xoa dịu cơn đau.
Nguyễn Công Tuấn khựng người, đôi chân đang bước bỗng dừng lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt thoáng lo lắng, rồi giọng nói quả quyết vang lên, như chẳng cho phép bất kỳ sự chần chừ nào: "Vậy ngồi ngoan ở đây, chờ tao đi mua." Anh xoay người, định bước ra cửa, không chút do dự.
Nguyễn Hữu Đình giật mình, bàn tay gầy guộc vội vã túm lấy tay áo anh. Cử động mạnh khiến chân cậu khẽ động, cơn đau từ cổ chân bùng lên như lửa đốt, kéo theo một tiếng rên khẽ: "A…" Đôi mắt cậu nhắm chặt, khuôn mặt nhăn lại, cố kìm nén cảm giác nhói buốt.
Nguyễn Hữu Đình lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc rối bù theo từng cử động. Đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng, giọng nói run run nhưng kiên quyết: "Không, trời đang mưa. Đừng đi. Ở lại đi." Cậu siết chặt tay áo anh, như sợ anh sẽ biến mất vào cơn mưa giông ngoài kia.
Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cậu. Anh gật đầu nhẹ, giọng nói nhỏ nhưng chắc chắn: "Được." Anh không rời đi nữa, thay vào đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Bỗng như sực nhớ điều gì, anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài. Chỉ vài phút sau, anh trở lại với một viên đá lạnh được bọc cẩn thận trong chiếc khăn mặt. Anh quỳ xuống, động tác nhẹ nhàng nhưng tỉ mỉ, chườm đá lên cổ chân sưng đỏ của cậu. Cả hai chìm vào im lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ.
Nguyễn Hữu Đình vô thức vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da ấm áp của anh. Một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cậu giật mình rụt tay lại. Giọng cậu run run, cố che giấu sự bối rối: "Để tao tự làm. Mày… đi thay quần áo đi. Ướt hết rồi, cẩn thận không ốm đấy." Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
Khi Nguyễn Công Tuấn quay lại, cậu đã mệt mỏi thϊếp đi. Đầu cậu nghiêng nhẹ, hơi thở yếu ớt đều đều. Túi đá trên cổ chân dần tan, thấm ướt một mảng đệm giường. Anh bước tới, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức cậu. Anh cẩn thận nhấc túi đá ra, nâng chân cậu khỏi chỗ ướt, rồi lấy giấy thấm khô. Mất điện, không khí bên ngoài se lạnh, nhưng trong phòng vẫn còn chút ấm áp. Lo lắng cho cơ thể yếu ớt của cậu, anh kéo chăn đắp ngang người cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đợi tóc mình khô.
Ánh mắt Nguyễn Công Tuấn dừng lại trên gương mặt cậu. Đôi mắt nhắm nghiền, làn da xanh xao như người bệnh nặng, hàng mi dài khẽ run trong giấc ngủ. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trên trán cậu, ánh mắt đắm chìm, không rời đi dù chỉ nửa giây.
"Đình!" Anh khẽ gọi, giọng nhỏ như thì thầm. Không có tiếng đáp lại, anh mới yên tâm. Nguyễn Công Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, lạnh ngắt. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy, thì thầm: "Tao xin lỗi!"
Hàng mi của Nguyễn Hữu Đình khẽ rung động, nhưng anh không hề hay biết. Đêm mưa giông bão, cậu thường giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm hoặc vì tay chân lạnh buốt. Nhưng đêm ấy, cậu ngủ một giấc tròn, sâu lắng đến tận sáng.
Y Vũ lặng lẽ quan sát, nhận ra mấy ngày nay quán cậu có một vị khách đều đặn ghé thăm. Đó là chị gái trẻ từng bị gã dê xồm quấy rối hôm trước. Cậu chẳng lấy làm ngạc nhiên, có lẽ nước quán hợp khẩu vị cô. Nhưng hôm nay, chị gái ấy khác lạ. Thay vì bộ đồ công sở khô khan, cô diện một chiếc váy đen bó sát, gợi cảm, tôn lên đường nét cuốn hút. Trang điểm sắc nét, đôi mắt lấp lánh, cô như lột xác thành một người khác, không còn nét trí thức cứng nhắc mà toát lên sự quyến rũ khó cưỡng.
Y Vũ há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc. Cậu tự hỏi, vị đại gia nào đã khiến cô thay đổi chóng mặt như vậy? Cậu bê khay nước, định quay vào quầy thì bất ngờ bị cô giữ tay lại. Y Vũ giật mình, hít một hơi sâu, tim đập thình thịch. Không lẽ là mình ?
Giọng cô nhẹ nhàng, đôi mắt lướt quanh như tìm kiếm ai đó: "Quản lý của em đâu rồi?"
Tìm ai cơ chứ? Anh Đình à? Y Vũ nhướng mày, chẹp miệng, tưởng mình may mắn. Cậu ngẩng đầu, nhớ ra ban nãy còn thấy Nguyễn Hữu Đình ngoài kia. Cúi xuống, cậu nói nhỏ với cô: "Chị tìm quản lý em có gì không ạ? Có gì thì cứ nói với em."
Cô khẽ mỉm cười, nhét vào tay cậu một mẩu giấy nhỏ, như tờ ghi nhớ. Hai má cô ửng đỏ, giọng nói ngượng ngùng: "Em đưa cái này cho quản lý của em giúp chị, cảm ơn em nhé."
"À, vâng. Không có gì đâu chị." Y Vũ gật đầu, ánh mắt lấp lánh tò mò. Cô mỉm cười dịu dàng, rồi cậu ngại ngùng quay đi. Vào quầy, cậu vẫn còn ngẩn ngơ, tay cầm mẩu giấy. Mấy nhân viên trong quán chúm lại, trêu chọc: "Chị gái xinh đẹp kia nhét gì vào tay mày thế? Đừng tưởng tao không thấy nhé, số hưởng vậy. Eo ơi, tán tỉnh người ta lúc nào thế?"
"Đâu phải của tao." Y Vũ bĩu môi, đặt khay xuống, quay người đi tìm Nguyễn Hữu Đình. Mới nãy còn thấy anh ngoài kia. Cậu gõ cửa phòng thay đồ, "cốc, cốc", giọng nói bên trong vọng ra: "Vâng, vâng. Con biết rồi."
"Ai đấy? Vào đi chứ." Nguyễn Hữu Đình mở cửa, ánh mắt khó hiểu nhìn Y Vũ. Cậu đưa mẩu giấy tới trước mặt anh, giọng hào hứng: "Chị gái hôm bữa gửi anh."
"Chị gái nào? Thằng này nói gì trống không thế, ai mà hiểu." Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, nhận lấy mẩu giấy.
"Cái chị hôm bữa bị cha già động chạm ấy. Chị ấy gửi anh tờ giấy này." Y Vũ giải thích, ngó đầu vào, tò mò muốn xem nội dung.
Nguyễn Hữu Đình mở mẩu giấy ra, chẳng ngần ngại để Y Vũ nhìn cùng. Bên trong là dòng chữ nắn nót, ngắn gọn: "Chào anh, lần trước cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Không biết có thể làm quen với anh được không ? Số điện thoại của tôi đây nhé, anh nhận được rồi thì gọi cho tôi được chứ?"
Y Vũ há hốc mồm, mắt sáng rực: "A, u u u u… Wao. Anh Đình. Anh trúng giải độc đắc rồi, em ghen tỵ với anh chết mất."
Nguyễn Hữu Đình lườm cậu, ánh mắt sắc lạnh. Cậu chẳng nhớ rõ mặt cô gái, nhưng Y Vũ chỉ tay về phía bàn cô đang ngồi. Đối phương dường như cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt cô híp lại, ý tứ rõ ràng lộ ra trong ánh nhìn.
Nguyễn Hữu Đình từ tốn bước tới, giọng nói nhẹ nhàng: "Xin chào."
Cô gái giật mình, không ngờ cậu lại trực tiếp xuất hiện. Hai má cô đỏ rực như quả cà chua chín, đôi tay khẽ xoắn vào nhau, ngượng ngùng. Bên kia, Y Vũ chống nạnh, trò chuyện rôm rả với đám nhân viên: "Anh cá chắc với chúng mày, trái tim chị gái kia đã đổ gục trước sự đẹp trai anh Đình của tao."
Y Vũ chẹp miệng, lắc đầu: "Anh Đình đúng là có sức hút."
Cô gái, Vương Thúy Chi, khẽ cười, vuốt mái tóc gọn sau tai. Động tác nhẹ nhàng, e thẹn như thiếu nữ đôi mươi. Giọng cô nhỏ nhẹ, đi thẳng vào vấn đề: "Cảm ơn anh vì hôm trước, em có thể kết bạn với anh không?"
Nguyễn Hữu Đình bỡ ngỡ, đứng hình vài giây. Lần đầu tiên trong đời, một cô gái chủ động làm quen với cậu. Cậu cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "À, được."
Cả hai trao đổi Facebook, cậu lướt qua trang cá nhân của cô. Ảnh không chỉnh sửa quá nhiều, 80% giống ngoài đời. Cậu giới thiệu bản thân qua loa, trò chuyện vài câu với Vương Thúy Chi. Khách bắt đầu đông, cậu xin phép rời đi làm việc.
Khi cậu rời đi, khóe môi Vương Thúy Chi cong lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhỏ bé. Đám nhân viên trong quán xúm lại, vây quanh Nguyễn Hữu Đình, liên tục hỏi về cô. Cậu bất lực, kiên nhẫn giải thích: "Không có gì cả, người ta chỉ muốn kết bạn thôi."
Y Vũ trề môi, cười giảo hoạt, níu tay cậu: "Anh không nhận ra à? Chị ấy có ý với anh đấy, chứ người ta cảm ơn thì cảm ơn thôi, cần gì kết bạn Facebook nữa đâu. Mà đằng nào anh cũng lớn tuổi rồi, chị ấy cũng xinh đẹp…"
Chưa dứt câu, một cú đánh mạnh giáng xuống đầu Y Vũ. "Au!" Cậu kêu lên, rưng rưng nước mắt, hít sâu một hơi. Nguyễn Hữu Đình lườm cậu, ánh mắt sắc như dao, khiến Y Vũ câm nín. Khi cậu bỏ đi, Y Vũ bĩu môi, lầm bầm: "Già rồi còn vậy. Người gì đâu, ai yêu nổi anh chứ?"
Giọng Nguyễn Hữu Đình từ ngoài vọng vào, lạnh lùng: "Mày nói thêm câu nữa, thưởng tháng này của mày, anh không ngại làm tham ô đâu."
Y Vũ trừng mắt, sốc nặng. Cậu vội chạy ra, gọi với theo: "Hoi mà, hoi mà. Đừng mò anh yêu ơi. Anh yêu ới…"
"Đấy, lại chọc anh Đình." Một nhân viên cười.
"Đã dặn trước không nghe. Người già tính khó, khó dỗ." Nhân viên khác tiếp lời.
Tối đó, về tới nhà, điện thoại Nguyễn Hữu Đình vang lên chuông thông báo. Là tin nhắn từ Vương Thúy Chi. Cậu không vội mở, ưu tiên dọn dẹp nhà cửa và tắm rửa. Khi mọi thứ xong xuôi, cậu nằm trên giường, mở điện thoại.
Vương Thúy Chi gửi một icon vẫy tay cùng tin nhắn ngắn: "Hello anh."
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, ngẩn người vài giây, không biết trả lời sao. Để giữ phép lịch sự, cậu nhắn lại: "Chào em."
Chưa kịp thoát màn hình, cô đã xem và trả lời ngay, khiến cậu giật mình: "Không biết anh còn nhớ em không? Em là người sáng nay xin số của anh."
Nguyễn Hữu Đình nhắn lại, giọng văn lịch sự: "À, anh vẫn nhớ. Không biết em nhắn có chuyện gì không?"
5
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
