TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 84
Chương 84: Mỗi người một tâm tư

Vương Thúy Chi khẽ lướt mắt qua dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, đôi môi bất giác cong lên, bàn tay nhỏ nhắn che miệng để giấu tiếng cười khúc khích. Hình ảnh Nguyễn Hữu Đình hiện lên trong tâm trí cô, một chàng trai mang vẻ ngoài trưởng thành nhưng lại toát lên sự ngây ngô đáng yêu. Sáng nay, qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được sự gần gũi và tính cách thoải mái của cậu. Một cảm giác dễ chịu len lỏi trong lòng cô.

“Em muốn làm quen với anh, không biết ý anh thế nào? Chúng ta làm bạn được không?” Cô gõ từng chữ, tim khẽ đập nhanh vì hồi hộp.

“A, được thôi.” Nguyễn Hữu Đình trả lời ngắn gọn.

Vương Thúy Chi ngẩn người, đôi mắt tròn xoe nhìn dòng tin nhắn cụt lủn. Chỉ vậy thôi sao? Cô khẽ nhíu mày, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình như muốn tìm kiếm thêm điều gì đó. Bên kia, Nguyễn Hữu Đình ngồi gãi đầu, ánh mắt dán chặt vào tin nhắn vừa gửi. Một thoáng do dự khiến cậu muốn thu hồi ngay lập tức. Liệu cô có nghĩ cậu lạnh lùng hay kiêu kỳ? Cậu chép miệng, bàn tay thu lại, tự nhủ: “Thôi, gửi rồi, thu hồi thì kỳ lắm.”

Cả buổi tối, Vương Thúy Chi kiên nhẫn dẫn dắt cuộc trò chuyện. Cô bắt đầu bằng những câu hỏi đơn giản, từng bước kéo Nguyễn Hữu Đình vào thế giới của mình. Cậu, như một chú robot ngoan ngoãn, trả lời đúng trọng tâm những gì cô hỏi. Khi cô chuyển sang một chủ đề mới, cậu cũng hùa theo, cố gắng để cuộc trò chuyện không rơi vào im lặng ngượng ngùng. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự rụt rè trong từng dòng chữ của cậu.

Kết thúc buổi trò chuyện, một sự trùng hợp thú vị hiện ra: cả hai đều đang bị gia đình thúc ép tìm đối tượng để ra mắt. Nguyễn Hữu Đình khẽ ngẩn ngơ, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: “Nếu mang Vương Thúy Chi về nhà giới thiệu thì sao?” Nhưng ngay lập tức, cậu lắc mạnh đầu, xua tan suy nghĩ táo bạo ấy.

“Người ta vô tội mà.” Cậu tự nhủ, môi khẽ mím chặt.

Trong căn phòng nhỏ, Nguyễn Công Tuấn trằn trọc cả đêm, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Anh cảm nhận rõ sự trống vắng, như thể hơi ấm quen thuộc và mùi hương dịu dàng ấy đã biến mất khỏi cuộc đời mình. Dù đã trải qua cảm giác này suốt mấy tuần, anh vẫn chưa thể quen. Một cái ngáp dài thoát ra, bàn tay vô thức vươn sang bên cạnh, chạm vào khoảng không lạnh lẽo. “Làm sao đây?” Anh thì thầm, trái tim nhói lên từng nhịp. Nhớ cậu, anh như phát điên.

Nguyễn Công Tuấn bật dậy, bàn tay vò mạnh mái tóc rối bù, đôi mắt đen huyền ánh lên tia máu đỏ. Hình bóng nhỏ bé của cậu hiện lên rõ nét trong tâm trí. Màn hình điện thoại sáng lên, một tin nhắn từ Phạm Trang Nhung. Anh nhìn lướt qua, nhưng tâm trí vẫn lạc trôi nơi khác.

Giữa đêm khuya, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một chiếc mô tô lặng lẽ dừng dưới chung cư nhỏ. Nguyễn Công Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào khung cửa sổ còn sáng đèn. Chốc lát, ánh sáng vụt tắt, và anh cúi đầu, nụ cười khổ sở hiện trên môi. “Tuấn ơi là Tuấn, sao mày lại rơi vào tình cảnh này?” Anh tự giễu, trái tim nhói đau như bị ai bóp chặt. Một khả năng anh chưa từng nghĩ tới chợt lóe lên, khiến anh sững sờ. Tất cả, suy cho cùng, là do anh đã sai. Giờ đây, anh chỉ có thể đứng từ xa, ngắm nhìn khung cửa sổ ấy mà không dám tiến đến.

Tại quán karaoke, Chu Quang Hùng bất ngờ khi thấy Nguyễn Công Tuấn xuất hiện. Hắn tưởng anh sẽ từ chối, nhưng giờ đây, anh đang ngồi đó, dù gương mặt đầy vẻ chán chường. Phạm Trang Nhung, ngược lại, rạng rỡ hẳn lên. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui, như thể sự hiện diện của Nguyễn Công Tuấn là một chiến thắng nhỏ. Chu Quang Hùng liếc cô, tay siết chặt cốc rượu, cảm nhận vị đắng đậm hơn thường lệ. Ai cũng mang trong lòng một tâm sự, nhưng cả hắn và Nguyễn Công Tuấn, dù là bạn thân, lại chẳng thể giãi bày.

Phạm Trang Nhung đẩy cốc rượu về phía Nguyễn Công Tuấn, giọng ngọt ngào: “Anh Tuấn uống không? Lâu không uống, nay nhâm nhi một tí chứ, chả lẽ tới lại ngồi uống nước lọc không thì chán lắm.”

Nguyễn Công Tuấn uể oải đưa tay cầm cốc rượu, nhưng Chu Quang Hùng nhanh chóng lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật: “Mày đi xe máy đấy. Uống đi, xong tí nữa mà có công an bắt thổi độ thì bao tiền đây.”

Nghe vậy, Nguyễn Công Tuấn hậm hực đặt mạnh cốc xuống bàn, ánh mắt lườm Chu Quang Hùng. Anh bứt một quả nho, nhai ngấu nghiến để xả giận. Phạm Trang Nhung quay sang lườm Chu Quang Hùng, nhưng hắn chỉ nhún vai, tỉnh bơ: “Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh chỉ muốn tốt cho bạn anh mà thôi.”

Đèn trong phòng nhấp nháy, tiếng nhạc vang dội, nhưng chỉ có Phạm Trang Nhung hào hứng hát. Nguyễn Công Tuấn và Chu Quang Hùng ngồi cạnh nhau, mỗi người một nỗi niềm, đồng thanh thở dài. Chu Quang Hùng khẽ nghiêng đầu, giọng trầm xuống: “Mày có chuyện đúng không? Thằng suốt ngày vui vẻ hôm nay lại thở dài, trông chán đời thế?”

Nguyễn Công Tuấn đáp ngay, ánh mắt không chớp: “Không có gì, chỉ là quán mấy nay hơi ế nên sầu. Còn mày thì sao? Hôm nay khác gì tao đâu?”

Chu Quang Hùng cười nhạt, nói dối trơn tru: “Tư bản bóc lột nên sầu chứ sao. Muốn nghỉ làm về quê quá.”

Nguyễn Công Tuấn nhét một miếng cam ngọt vào miệng, nhai chậm rãi: “Muốn thì về, nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu. Về mà thăm mẹ với xem thằng Minh thế nào rồi? Năm nay nó năm cuối phải không?”

Câu hỏi của Nguyễn Công Tuấn khiến Chu Quang Hùng khựng lại. Hắn cảm nhận rõ gánh nặng công việc đè lên vai, như muốn nghiền nát ý chí. Hắn muốn buông xuôi, nhưng hình ảnh gia đình ở quê hiện lên, buộc hắn phải cắn răng chịu đựng. Mẹ hắn, người phụ nữ gầy gò trong bộ quần áo sờn bạc, chưa từng mua cho mình một món đồ mới, chỉ biết chắt chiu từng đồng để lo cho hai anh em hắn. Hắn gật đầu, môi nở nụ cười, nhưng đằng sau là bao nỗi chua chát.

Nguyễn Công Tuấn lặng lẽ quan sát, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. Anh kéo ghế xích lại gần, bàn tay đặt lên vai Chu Quang Hùng, vỗ nhẹ nhưng chắc chắn: “Nên nhớ, còn tao đây. Thiếu tiền cứ nói, tao cho mượn. Đừng gồng mình chịu khổ một mình. Gia đình mày cần mày lắm.”

Lời nói của Nguyễn Công Tuấn như mũi dao khơi dậy nỗi đau sâu thẳm trong lòng Chu Quang Hùng. Hắn nhớ đến gia đình ba người, giờ chỉ còn mẹ và hai anh em. Cha hắn đã ra đi mãi mãi vì một tai nạn giao thông, để lại mẹ hắn một mình tần tảo. Hình ảnh mẹ hiện lên rõ nét: dáng người gầy guộc, đôi tay chai sần, nhưng ánh mắt luôn tràn đầy yêu thương. Đôi mắt Chu Quang Hùng đỏ hoe, cảm xúc dâng trào.

Không để bạn chìm trong nỗi buồn, Nguyễn Công Tuấn nhanh tay cầm micro trên bàn, nhét vào tay Chu Quang Hùng. Phạm Trang Nhung vừa hát xong, quay lại với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như chờ đợi lời khen. Nhưng Nguyễn Công Tuấn chẳng để ý, anh giật micro từ tay cô, giọng cương quyết: “Hát xong chưa? Đến lượt tao với anh em tao song ca đây.”

Chu Quang Hùng định từ chối, nhưng vai hắn bị Nguyễn Công Tuấn giữ chặt. Anh nở nụ cười tự tin: “Hát đi! Chẳng mấy khi được giải tỏa. Tối nay cứ hát cho ra hát. Không hát được thì gào to lên. Tao với mày, chọn bài đi!”

Phạm Trang Nhung bị đẩy ra ghế, ngồi ngây ngốc. Cô từng mơ được nghe Nguyễn Công Tuấn hát, nhưng thực tế lại tàn nhẫn. Anh không hát, chỉ gào to vào micro, cổ vũ Chu Quang Hùng: “Hát đi! Đừng ngại, cứ tưởng trong phòng chỉ có hai đứa mình, còn nó tàng hình!”

Đêm đó, tiếng hát lạc nhịp của hai người trở thành cơn ác mộng đối với Phạm Trang Nhung, khiến cô chỉ muốn bịt tai.

Sáng hôm sau, Nguyễn Hữu Đình uể oải tỉnh dậy, lười biếng chẳng muốn nấu nướng. Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu quyết định ra ngoài mua đồ ăn sáng khi trời còn mát mẻ. Cánh cửa vừa mở, cậu sững người khi thấy Nguyễn Công Tuấn đứng đó, đôi mắt thâm quầng, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười tươi rói: “Chào buổi sáng!”

Nguyễn Hữu Đình ngạc nhiên: “Mày làm gì ở đây?”

Nguyễn Công Tuấn ngượng ngùng giơ ra một tô phở còn nóng hổi, mùi hương thơm lừng lan tỏa: “Mang đồ ăn sáng cho mày. Mày ăn chưa? Giờ đi làm à?”

Anh gãi đầu, ánh mắt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Hữu Đình. Cậu khẽ nghiêng người, nhận lấy túi phở: “Chưa ăn. Vào nhà ngồi đi.”

“Ô, ồ…” Nguyễn Công Tuấn lí nhí đáp, bước vào trong.

Cậu đóng cửa, còn anh tự giác vào bếp, mở tủ lấy bát và đũa. Nguyễn Hữu Đình nhìn theo, giọng tò mò: “Mày đứng ngoài lâu chưa? Sao không gõ cửa?”

Nguyễn Công Tuấn cẩn thận đổ phở ra bát, khói trắng bốc lên mờ mờ trước đôi mắt nóng rực của anh. Giọng anh nhỏ như muỗi kêu: “Sợ mày ngủ chưa dậy.”

Nguyễn Hữu Đình bật cười, chẳng nhận ra chút bất thường trong thái độ của anh. Anh đẩy bát phở tới trước mặt cậu, túi nhựa được gấp gọn, bỏ vào tô nhựa để mang đi vứt. Nguyễn Hữu Đình không vội ăn, chống cằm nhìn Nguyễn Công Tuấn loay hoay trong bếp, dáng vẻ bận rộn lạ thường.

“Đã ăn chưa?” Cậu hỏi.

Nguyễn Công Tuấn khựng lại, đáp vội: “Tao ăn rồi… ọc ọc.”

Chưa dứt lời, bụng anh réo lên từng hồi đói cồn cào. Nguyễn Hữu Đình nhướng mày, đứng dậy đi tới tủ, lấy ra một bát tô khác. Bát phở ban nãy anh đổ cho cậu, giờ cậu chia đôi, phần của cậu trông ít hẳn đi. Hai má Nguyễn Công Tuấn đỏ bừng vì xấu hổ.

“Ra ngồi ăn đi. Chưa ăn thì nói, việc gì phải nói dối. Sao không mua hai phần rồi qua ăn?” Nguyễn Hữu Đình nói, giọng dịu dàng hơn thường lệ.

Nguyễn Công Tuấn lặng lẽ ngồi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn cậu. Anh cắm cúi ăn, đầu gật gù như sắp ngủ gục. Nguyễn Hữu Đình vừa ăn vừa lướt điện thoại, đến khi ăn xong mới nhận ra Nguyễn Công Tuấn chỉ ăn được vài miếng đã gục mặt xuống bàn, ngủ ngon lành. Hơi thở anh chậm rãi, đều đều, yên bình lạ thường.

Ánh mắt Nguyễn Hữu Đình dán chặt vào anh, bàn tay khẽ cầm lấy đôi đũa trong tay anh. Nguyễn Công Tuấn giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác: “Mày đi làm à?”

Cậu không trả lời, chỉ ôn tồn: “Ăn xong đi rồi ngủ. Đừng nhìn tao nữa, ăn nhanh đi tao dọn.”

Bị nhắc, Nguyễn Công Tuấn cúi mặt vào bát, hai má phồng lên, nhai vội vàng đến mức nghẹn: “Khụ khụ…”

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.