0 chữ
Chương 82
Chương 82: Mời dự sinh nhật
Trước sự kiên quyết của Nguyễn Công Tuấn, trái tim Phạm Trang Nhung khẽ nhói đau. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô dần trở nên gượng gạo, như cố che giấu nỗi thất vọng. Kế hoạch tỉ mỉ dùng ẩm thực để chinh phục anh đã tan biến.
Nguyễn Hữu Đình từng nói: "Anh không rành chuyện tán tỉnh, chỉ có thể giúp cô đến thế." Cô ngẫm lại, bản thân cũng chưa từng chủ động theo đuổi ai. Chẳng còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi thu dọn hộp cơm được chuẩn bị công phu, giọng nói khẽ run: "Vậy... mấy tuần nữa là sinh nhật em. Anh nhất định phải tới nhé."
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi hoặc: "Mấy tuần là mấy tuần?"
"Hai tuần nữa." Phạm Trang Nhung đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
"Biết rồi. Lúc đó muốn quà gì không, tao tặng ?" Anh hỏi, giọng điệu vẫn mang nét trêu đùa quen thuộc.
Đôi mắt Phạm Trang Nhung lóe lên tia hy vọng. Cô nở nụ cười rạng rỡ, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Lúc đó, anh tới là đủ. Quà thì... không cần đâu."
Cùng lúc, Nguyễn Hữu Đình trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Vừa bước tới cửa, cậu đã thấy Nguyễn Công Tuấn ngồi đó, dáng vẻ như vị thần giữ cửa, lặng lẽ chờ đợi. Thấy anh, Nguyễn Công Tuấn vội phủi quần, bật dậy, ánh mắt sáng rực, giọng hào hứng: "Đình!"
Nguyễn Hữu Đình liếc nhìn, bình thản mở cửa, lạnh nhạt: "Mày tới đây làm gì?"
"Tao..." Nguyễn Công Tuấn ngập ngừng, tay gãi đầu, ánh mắt lúng túng.
"Tao ? Tao cái gì?" Nguyễn Hữu Đình cau mày, giọng đã có phần mất kiên nhẫn.
Nguyễn Hữu Đình đứng đó, ánh mắt bối rối, thỉnh thoảng ngước lên dò xét biểu cảm của anh, nhưng chẳng thốt nổi câu nào trọn vẹn.
"Mày nhìn gì ? Có gì thì nói nhanh lên!" Nguyễn Hữu Đình gắt nhẹ, đôi mày càng nhíu chặt.
"Tao..." Nguyễn Công Tuấn lại ấp úng, ánh mắt rụt rè, như sợ làm phật lòng anh.
Không đợi thêm, Nguyễn Hữu Đình mở cửa bước vào nhà. Nguyễn Công Tuấn đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, ánh mắt dõi theo, lòng nặng trĩu. Anh muốn bước vào, nhưng chẳng còn can đảm như lần trước, khi từng hùng hổ xông vào mà chẳng cần mời. Thấy anh cứ đứng đó, Nguyễn Hữu Đình thở dài, giọng hơi dịu lại: "Mày vào nhanh lên, không hàng xóm nhìn lại đánh giá tao."
Nghe cậu đồng ý, Nguyễn Công Tuấn vội bước theo, ánh mắt sáng lên như vừa được tiếp thêm động lực. Vào nhà, anh đi thẳng vào bếp, xắn tay áo sơ mi, định bắt tay làm gì đó thì bị Nguyễn Hữu Đình ngăn lại, giọng ngạc nhiên: "Ê, mày làm gì đấy?"
"Nấu cơm." Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng đầy quyết tâm.
"Nấu cơm? Mày biết nấu à?" Nguyễn Hữu Đình bật cười, ánh mắt lấp lánh sự hoài nghi. Con nhà giàu như Nguyễn Công Tuấn, mấy khi vào bếp, giờ lại đòi nấu cơm?
Cậu lắc đầu, cương quyết: "Muốn nấu thì về nhà mày mà nấu. Nhà tao không phải chỗ cho mày thử nghiệm."
Bị từ chối thẳng thừng, Nguyễn Công Tuấn ủ rũ, vẻ mặt chán nản lộ rõ. Anh đã mày mò cả sáng học nấu ăn trên mạng, chỉ mong nấu cho Nguyễn Hữu Đình một bữa, vậy mà chẳng thành. Trong bếp, Nguyễn Hữu Đình bận rộn, một mình loay hoay với nồi niêu, nhất quyết không cần anh giúp.
Cơm gần xong, Nguyễn Công Tuấn tự giác vào dọn bát đũa ra bàn, động tác nhanh nhẹn. Bữa cơm diễn ra chóng vánh, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Nguyễn Hữu Đình giao cho anh rửa bát, còn mình đi tắm. Nguyễn Công Tuấn vui vẻ nhận việc, rửa xong thì ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi chờ, lòng nhẹ nhõm.
Anh mở điện thoại, lướt vào ứng dụng ghi chú. Nhật ký mấy tuần qua là những dòng tâm sự ngắn, về sự thay đổi trong lòng, về cảm xúc dành cho Nguyễn Hữu Đình. Từng chút một, anh thừa nhận bản thân đã thích cậu. Nhưng anh vẫn băn khoăn, đắn đo, chẳng dám nói ra.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Hữu Đình thấy Nguyễn Công Tuấn ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Đôi mắt ấy chợt chuyển sang cậu, sâu thẳm, khiến cậu giật mình, nổi da gà: "Mày làm cái trò gì đấy ?"
Nguyễn Công Tuấn cười mỉm, giọng nhẹ nhàng: "Không có gì."
"Không có gì ? Sao còn không về, ở đây làm gì?" Nguyễn Hữu Đình hỏi, giọng pha chút khó chịu.
Tối nay, Nguyễn Công Tuấn định xin ngủ lại, nhưng lời vừa đến môi thì nuốt ngược vào. Đúng rồi, nếu ở lại, sẽ làm phiền cậu. Cậu sẽ càng tránh xa, thậm chí ghét bỏ. Nguyễn Công Tuấn đứng dậy, ánh mắt luyến lưu, bước chân chậm rãi. Nguyễn Hữu Đình lùi vài bước, giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống gáy, lạnh buốt.
Nguyễn Công Tuấn bước đi, mỗi bước như kéo dài cả chục phút. Thỉnh thoảng, anh ngoái đầu nhìn cậu, môi mím chặt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nguyễn Hữu Đình làm ngơ, ánh mắt lạnh lùng. Tiếng cửa đóng "rầm" vang lên, cậu quay lại, chỉ còn sự tĩnh lặng lạnh lẽo bao trùm.
Gió bắt đầu nổi lên dữ dội chỉ sau khi Nguyễn Công Tuấn rời đi không lâu. Nguyễn Hữu Đình giật mình, trái tim run rẩy khi tiếng sấm nổ vang. Chưa kịp định thần, những hạt mưa nhỏ như mũi tên lao xuống, phủ trắng bầu trời. Cậu bất chợt nghĩ đến Nguyễn Công Tuấn, lòng bồn chồn tự hỏi : liệu anh có bị ướt mưa không?
Một tiếng sấm nữa dội xuống, âm thanh như xé toạc không gian. Trái tim Nguyễn Hữu Đình co chặt vì sợ hãi. Bóng đèn trong nhà chập chờn rồi tắt ngúm. Cậu hoang mang, đầu óc rối bời: mất điện rồi sao? Hay công tắc bị ngắt? Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ khe rèm cửa sổ. Màn mưa trắng xóa che khuất cả thành phố. Nguyễn Hữu Đình vội đứng dậy, bước chân gấp gáp tìm đèn pin. Từ hành lang, tiếng ồn ào của hàng xóm vang lên, giọng nói lớn dần trong cơn hoảng loạn.
"Mất điện rồi!"
"Mẹ nó, mất điện nóng thế này ngủ sao nổi?"
"Hình như sắp bão thì phải."
Nguyễn Hữu Đình khựng lại, ý định tìm đèn pin tan biến. Cậu mò mẫm bám vào tường, dựa vào trí nhớ để trở về phòng ngủ. Bóng tối bao trùm, bủa vây. Cửa sổ hé mở, có lẽ do lần trước Nguyễn Công Tuấn mở cho thoáng mà anh không để ý. Nước mưa hắt vào nhà, gió lạnh tạt thẳng vào mặt. Nguyễn Hữu Đình ngơ ngác, đứng sững vài giây. Cậu định bước tới đóng cửa sổ, nhưng vũng nước mưa trơn trượt dưới sàn khiến anh trượt chân. Đôi mắt mở to, kinh hoàng, cả người ngã ngửa ra sau. Cú ngã đau điếng khiến cậu há hốc miệng, không thốt nổi thành lời.
"A…"
Đau đớn lan tỏa từ cổ chân, tê tái đến tận xương. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. Nguyễn Hữu Đình nhắm chặt mắt, cố quên cơn đau. Có lẽ cổ chân đã trẹo, sống mũi cay xè, cảm giác tủi thân dâng trào. Một mình trong bóng tối, cậu biết làm gì đây ? Cổ chân sưng to, không thể cử động. Nước mưa từ cửa sổ hắt vào người, lông mày cậu nhíu chặt vì lạnh và đau.
Nguyễn Hữu Đình ngồi đó, bất động, lòng trĩu nặng. Cậu nhớ nhà, nhớ mẹ. Chắc giờ này mẹ cũng đang nhớ cậu. Nhà chỉ có hai mẹ con có thể nương tựa vào nhau, cậu là con một, là niềm hy vọng của mẹ. Bà luôn mong một ngày cậu dẫn về một cô con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo, rồi sinh con, để bà có cháu, cả gia đình quây quần. Nhưng Nguyễn Hữu Đình không muốn, cũng không thể nói ra nỗi lòng mình với mẹ. Cậu bất lực, nước mắt trào ra, tiếng nức nở vỡ òa. Cậu thích Nguyễn Công Tuấn, dù anh từng khiến trái tim cậu vỡ vụn. Nhưng buông bỏ một người đâu dễ dàng. Cậu ôm mặt, thu mình lại, vai gầy run rẩy, tay áo ướt sũng bởi nước mưa.
"Giờ phải làm sao đây?" Nguyễn Hữu Đình tự hỏi, giọng nghẹn ngào. Cậu đã dặn lòng phải mạnh mẽ, vậy sao giờ lại yếu đuối đến thế?
Ở ngoài kia, Nguyễn Công Tuấn hớt hải chạy đến trước cửa nhà cậu. Quần áo anh ướt gần hết, mái tóc đẫm nước nhỏ giọt xuống sàn. Đi được nửa đường, anh quyết định quay lại vì lo Nguyễn Hữu Đình sẽ sợ khi sấm lớn. Mưa gió gào thét, sấm chớp không ngừng. Khu nhà mất điện, thang máy ngừng hoạt động, Nguyễn Công Tuấn đành chạy thang bộ. Với sức khỏe của một người thường xuyên tập luyện, việc leo cầu thang không làm khó anh. Đến tầng của Nguyễn Hữu Đình, không gian im ắng đến rợn người. Anh bật đèn pin điện thoại, chạy đến trước cửa nhà cậu. Tiếng mưa át đi tất cả, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ. Nguyễn Công Tuấn nghi hoặc, định gõ cửa, nhưng nắm cửa bất ngờ mở ra dễ dàng, không khóa.
Không chút chần chừ, anh xông vào, mắt dáo dác tìm kiếm. "Đình đâu rồi?" Anh tự hỏi. Ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ mở toang, tiếng khóc phát ra từ đó. Không nghĩ ngợi, Nguyễn Công Tuấn cầm điện thoại soi sáng, phát hiện Nguyễn Hữu Đình ngồi co ro bên vũng nước mưa lạnh, tay áo ướt sũng, tóc dính bết. Anh hoảng loạn lao tới: "Đình !"
Nguyễn Hữu Đình dường như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm với chính mình. Điện thoại rơi xuống sàn, tiếng động lớn khiến anh giật mình. Đôi mắt mông lung, hoảng loạn ngẩng lên, rồi ngay lập tức, cậu thấy mình nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp của Nguyễn Công Tuấn. Mùi hương quen thuộc dịu nhẹ xoa dịu tinh thần anh. Cổ áo ướt của Nguyễn Công Tuấn chạm vào trán anh, lạnh buốt.
"Đình, làm sao vậy? Có sao không? Ướt hết người rồi." Nguyễn Công Tuấn lo lắng hỏi, giọng trầm ấm. Anh bế ngang cậu, nhẹ nhàng đặt lên giường. Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên trần, làm căn phòng sáng lên đôi chút. Anh nhanh chóng đóng cửa sổ, chạy ra phòng khách lấy khăn lau, ném xuống vũng nước trên sàn. Mở tủ quần áo của cậu, anh lấy một chiếc áo mới. Nguyễn Hữu Đình trân trối nhìn anh bận rộn, đầu óc mơ hồ, mãi mới định hình được chuyện vừa xảy ra.
Đôi mắt cậu rưng rưng, lệ đọng ở khóe mi. Nguyễn Công Tuấn ngồi xuống, dịu dàng gạt đi giọt nước mắt trên mặt cậu. Anh giúp cậu thay áo mới, cẩn thận lau khô mái tóc ướt, không để ý rằng bản thân mình còn ướt hơn cậu rất nhiều. Nguyễn Hữu Đình ngồi yên, lặng lẽ đón nhận sự dịu dàng của anh. Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: "Đau."
Nguyễn Công Tuấn lập tức sốt sắng: "Đau? Đau ở đâu? Nói tao nghe."
Tầm mắt Nguyễn Hữu Đình chậm rãi di chuyển xuống cổ chân: "Cổ chân, hình như tao…"
Chưa dứt lời, Nguyễn Công Tuấn đã nâng chân cậu đặt lên đùi mình. Cổ chân sưng to, chỉ cần chạm nhẹ, Nguyễn Hữu Đình đã nhăn mặt vì đau. Nhận ra sắc mặt anh thay đổi, Nguyễn Công Tuấn vội nói: "Ngồi đây, đợi tao tìm thuốc bôi. Thuốc nhà mày để đâu?"
Nguyễn Hữu Đình từng nói: "Anh không rành chuyện tán tỉnh, chỉ có thể giúp cô đến thế." Cô ngẫm lại, bản thân cũng chưa từng chủ động theo đuổi ai. Chẳng còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi thu dọn hộp cơm được chuẩn bị công phu, giọng nói khẽ run: "Vậy... mấy tuần nữa là sinh nhật em. Anh nhất định phải tới nhé."
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi hoặc: "Mấy tuần là mấy tuần?"
"Hai tuần nữa." Phạm Trang Nhung đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
"Biết rồi. Lúc đó muốn quà gì không, tao tặng ?" Anh hỏi, giọng điệu vẫn mang nét trêu đùa quen thuộc.
Cùng lúc, Nguyễn Hữu Đình trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Vừa bước tới cửa, cậu đã thấy Nguyễn Công Tuấn ngồi đó, dáng vẻ như vị thần giữ cửa, lặng lẽ chờ đợi. Thấy anh, Nguyễn Công Tuấn vội phủi quần, bật dậy, ánh mắt sáng rực, giọng hào hứng: "Đình!"
Nguyễn Hữu Đình liếc nhìn, bình thản mở cửa, lạnh nhạt: "Mày tới đây làm gì?"
"Tao..." Nguyễn Công Tuấn ngập ngừng, tay gãi đầu, ánh mắt lúng túng.
"Tao ? Tao cái gì?" Nguyễn Hữu Đình cau mày, giọng đã có phần mất kiên nhẫn.
Nguyễn Hữu Đình đứng đó, ánh mắt bối rối, thỉnh thoảng ngước lên dò xét biểu cảm của anh, nhưng chẳng thốt nổi câu nào trọn vẹn.
"Tao..." Nguyễn Công Tuấn lại ấp úng, ánh mắt rụt rè, như sợ làm phật lòng anh.
Không đợi thêm, Nguyễn Hữu Đình mở cửa bước vào nhà. Nguyễn Công Tuấn đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, ánh mắt dõi theo, lòng nặng trĩu. Anh muốn bước vào, nhưng chẳng còn can đảm như lần trước, khi từng hùng hổ xông vào mà chẳng cần mời. Thấy anh cứ đứng đó, Nguyễn Hữu Đình thở dài, giọng hơi dịu lại: "Mày vào nhanh lên, không hàng xóm nhìn lại đánh giá tao."
Nghe cậu đồng ý, Nguyễn Công Tuấn vội bước theo, ánh mắt sáng lên như vừa được tiếp thêm động lực. Vào nhà, anh đi thẳng vào bếp, xắn tay áo sơ mi, định bắt tay làm gì đó thì bị Nguyễn Hữu Đình ngăn lại, giọng ngạc nhiên: "Ê, mày làm gì đấy?"
"Nấu cơm? Mày biết nấu à?" Nguyễn Hữu Đình bật cười, ánh mắt lấp lánh sự hoài nghi. Con nhà giàu như Nguyễn Công Tuấn, mấy khi vào bếp, giờ lại đòi nấu cơm?
Cậu lắc đầu, cương quyết: "Muốn nấu thì về nhà mày mà nấu. Nhà tao không phải chỗ cho mày thử nghiệm."
Bị từ chối thẳng thừng, Nguyễn Công Tuấn ủ rũ, vẻ mặt chán nản lộ rõ. Anh đã mày mò cả sáng học nấu ăn trên mạng, chỉ mong nấu cho Nguyễn Hữu Đình một bữa, vậy mà chẳng thành. Trong bếp, Nguyễn Hữu Đình bận rộn, một mình loay hoay với nồi niêu, nhất quyết không cần anh giúp.
Cơm gần xong, Nguyễn Công Tuấn tự giác vào dọn bát đũa ra bàn, động tác nhanh nhẹn. Bữa cơm diễn ra chóng vánh, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Nguyễn Hữu Đình giao cho anh rửa bát, còn mình đi tắm. Nguyễn Công Tuấn vui vẻ nhận việc, rửa xong thì ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi chờ, lòng nhẹ nhõm.
Anh mở điện thoại, lướt vào ứng dụng ghi chú. Nhật ký mấy tuần qua là những dòng tâm sự ngắn, về sự thay đổi trong lòng, về cảm xúc dành cho Nguyễn Hữu Đình. Từng chút một, anh thừa nhận bản thân đã thích cậu. Nhưng anh vẫn băn khoăn, đắn đo, chẳng dám nói ra.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Hữu Đình thấy Nguyễn Công Tuấn ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Đôi mắt ấy chợt chuyển sang cậu, sâu thẳm, khiến cậu giật mình, nổi da gà: "Mày làm cái trò gì đấy ?"
Nguyễn Công Tuấn cười mỉm, giọng nhẹ nhàng: "Không có gì."
"Không có gì ? Sao còn không về, ở đây làm gì?" Nguyễn Hữu Đình hỏi, giọng pha chút khó chịu.
Tối nay, Nguyễn Công Tuấn định xin ngủ lại, nhưng lời vừa đến môi thì nuốt ngược vào. Đúng rồi, nếu ở lại, sẽ làm phiền cậu. Cậu sẽ càng tránh xa, thậm chí ghét bỏ. Nguyễn Công Tuấn đứng dậy, ánh mắt luyến lưu, bước chân chậm rãi. Nguyễn Hữu Đình lùi vài bước, giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống gáy, lạnh buốt.
Nguyễn Công Tuấn bước đi, mỗi bước như kéo dài cả chục phút. Thỉnh thoảng, anh ngoái đầu nhìn cậu, môi mím chặt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nguyễn Hữu Đình làm ngơ, ánh mắt lạnh lùng. Tiếng cửa đóng "rầm" vang lên, cậu quay lại, chỉ còn sự tĩnh lặng lạnh lẽo bao trùm.
Gió bắt đầu nổi lên dữ dội chỉ sau khi Nguyễn Công Tuấn rời đi không lâu. Nguyễn Hữu Đình giật mình, trái tim run rẩy khi tiếng sấm nổ vang. Chưa kịp định thần, những hạt mưa nhỏ như mũi tên lao xuống, phủ trắng bầu trời. Cậu bất chợt nghĩ đến Nguyễn Công Tuấn, lòng bồn chồn tự hỏi : liệu anh có bị ướt mưa không?
Một tiếng sấm nữa dội xuống, âm thanh như xé toạc không gian. Trái tim Nguyễn Hữu Đình co chặt vì sợ hãi. Bóng đèn trong nhà chập chờn rồi tắt ngúm. Cậu hoang mang, đầu óc rối bời: mất điện rồi sao? Hay công tắc bị ngắt? Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ khe rèm cửa sổ. Màn mưa trắng xóa che khuất cả thành phố. Nguyễn Hữu Đình vội đứng dậy, bước chân gấp gáp tìm đèn pin. Từ hành lang, tiếng ồn ào của hàng xóm vang lên, giọng nói lớn dần trong cơn hoảng loạn.
"Mất điện rồi!"
"Mẹ nó, mất điện nóng thế này ngủ sao nổi?"
"Hình như sắp bão thì phải."
Nguyễn Hữu Đình khựng lại, ý định tìm đèn pin tan biến. Cậu mò mẫm bám vào tường, dựa vào trí nhớ để trở về phòng ngủ. Bóng tối bao trùm, bủa vây. Cửa sổ hé mở, có lẽ do lần trước Nguyễn Công Tuấn mở cho thoáng mà anh không để ý. Nước mưa hắt vào nhà, gió lạnh tạt thẳng vào mặt. Nguyễn Hữu Đình ngơ ngác, đứng sững vài giây. Cậu định bước tới đóng cửa sổ, nhưng vũng nước mưa trơn trượt dưới sàn khiến anh trượt chân. Đôi mắt mở to, kinh hoàng, cả người ngã ngửa ra sau. Cú ngã đau điếng khiến cậu há hốc miệng, không thốt nổi thành lời.
"A…"
Đau đớn lan tỏa từ cổ chân, tê tái đến tận xương. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. Nguyễn Hữu Đình nhắm chặt mắt, cố quên cơn đau. Có lẽ cổ chân đã trẹo, sống mũi cay xè, cảm giác tủi thân dâng trào. Một mình trong bóng tối, cậu biết làm gì đây ? Cổ chân sưng to, không thể cử động. Nước mưa từ cửa sổ hắt vào người, lông mày cậu nhíu chặt vì lạnh và đau.
Nguyễn Hữu Đình ngồi đó, bất động, lòng trĩu nặng. Cậu nhớ nhà, nhớ mẹ. Chắc giờ này mẹ cũng đang nhớ cậu. Nhà chỉ có hai mẹ con có thể nương tựa vào nhau, cậu là con một, là niềm hy vọng của mẹ. Bà luôn mong một ngày cậu dẫn về một cô con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo, rồi sinh con, để bà có cháu, cả gia đình quây quần. Nhưng Nguyễn Hữu Đình không muốn, cũng không thể nói ra nỗi lòng mình với mẹ. Cậu bất lực, nước mắt trào ra, tiếng nức nở vỡ òa. Cậu thích Nguyễn Công Tuấn, dù anh từng khiến trái tim cậu vỡ vụn. Nhưng buông bỏ một người đâu dễ dàng. Cậu ôm mặt, thu mình lại, vai gầy run rẩy, tay áo ướt sũng bởi nước mưa.
"Giờ phải làm sao đây?" Nguyễn Hữu Đình tự hỏi, giọng nghẹn ngào. Cậu đã dặn lòng phải mạnh mẽ, vậy sao giờ lại yếu đuối đến thế?
Ở ngoài kia, Nguyễn Công Tuấn hớt hải chạy đến trước cửa nhà cậu. Quần áo anh ướt gần hết, mái tóc đẫm nước nhỏ giọt xuống sàn. Đi được nửa đường, anh quyết định quay lại vì lo Nguyễn Hữu Đình sẽ sợ khi sấm lớn. Mưa gió gào thét, sấm chớp không ngừng. Khu nhà mất điện, thang máy ngừng hoạt động, Nguyễn Công Tuấn đành chạy thang bộ. Với sức khỏe của một người thường xuyên tập luyện, việc leo cầu thang không làm khó anh. Đến tầng của Nguyễn Hữu Đình, không gian im ắng đến rợn người. Anh bật đèn pin điện thoại, chạy đến trước cửa nhà cậu. Tiếng mưa át đi tất cả, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ. Nguyễn Công Tuấn nghi hoặc, định gõ cửa, nhưng nắm cửa bất ngờ mở ra dễ dàng, không khóa.
Không chút chần chừ, anh xông vào, mắt dáo dác tìm kiếm. "Đình đâu rồi?" Anh tự hỏi. Ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ mở toang, tiếng khóc phát ra từ đó. Không nghĩ ngợi, Nguyễn Công Tuấn cầm điện thoại soi sáng, phát hiện Nguyễn Hữu Đình ngồi co ro bên vũng nước mưa lạnh, tay áo ướt sũng, tóc dính bết. Anh hoảng loạn lao tới: "Đình !"
Nguyễn Hữu Đình dường như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm với chính mình. Điện thoại rơi xuống sàn, tiếng động lớn khiến anh giật mình. Đôi mắt mông lung, hoảng loạn ngẩng lên, rồi ngay lập tức, cậu thấy mình nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp của Nguyễn Công Tuấn. Mùi hương quen thuộc dịu nhẹ xoa dịu tinh thần anh. Cổ áo ướt của Nguyễn Công Tuấn chạm vào trán anh, lạnh buốt.
"Đình, làm sao vậy? Có sao không? Ướt hết người rồi." Nguyễn Công Tuấn lo lắng hỏi, giọng trầm ấm. Anh bế ngang cậu, nhẹ nhàng đặt lên giường. Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên trần, làm căn phòng sáng lên đôi chút. Anh nhanh chóng đóng cửa sổ, chạy ra phòng khách lấy khăn lau, ném xuống vũng nước trên sàn. Mở tủ quần áo của cậu, anh lấy một chiếc áo mới. Nguyễn Hữu Đình trân trối nhìn anh bận rộn, đầu óc mơ hồ, mãi mới định hình được chuyện vừa xảy ra.
Đôi mắt cậu rưng rưng, lệ đọng ở khóe mi. Nguyễn Công Tuấn ngồi xuống, dịu dàng gạt đi giọt nước mắt trên mặt cậu. Anh giúp cậu thay áo mới, cẩn thận lau khô mái tóc ướt, không để ý rằng bản thân mình còn ướt hơn cậu rất nhiều. Nguyễn Hữu Đình ngồi yên, lặng lẽ đón nhận sự dịu dàng của anh. Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: "Đau."
Nguyễn Công Tuấn lập tức sốt sắng: "Đau? Đau ở đâu? Nói tao nghe."
Tầm mắt Nguyễn Hữu Đình chậm rãi di chuyển xuống cổ chân: "Cổ chân, hình như tao…"
Chưa dứt lời, Nguyễn Công Tuấn đã nâng chân cậu đặt lên đùi mình. Cổ chân sưng to, chỉ cần chạm nhẹ, Nguyễn Hữu Đình đã nhăn mặt vì đau. Nhận ra sắc mặt anh thay đổi, Nguyễn Công Tuấn vội nói: "Ngồi đây, đợi tao tìm thuốc bôi. Thuốc nhà mày để đâu?"
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
