0 chữ
Chương 76
Chương 76: Đồng loại
Buổi tối, Chu Quang Hùng vội vã trở về quê, kịp thời cùng nhóm Ngô Anh Tuấn tổ chức một buổi gặp mặt rộn ràng. Hắn gửi lời nhắn, hẹn Nguyễn Hữu Đình tại quán ăn quen thuộc gần trường cấp ba, nơi cả đám dự định quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Nguyễn Hữu Đình không chối từ. Cậu cẩn thận chuẩn bị cơm nước chu đáo cho bố mẹ, rồi mới bước vào phòng tắm, dòng nước mát lành xua tan mệt mỏi, chuẩn bị cho buổi gặp gỡ.
Vũ Thị Hiển, ánh mắt tinh tường, nhận ra con trai ăn vận chỉnh tề như sắp ra ngoài. Bà khẽ nghiêng đầu, giọng quan tâm: “Đình, không ăn cơm ở nhà à?”
Nguyễn Hữu Đình, khoác trên người bộ quần áo ấm áp, kín đáo từ đầu đến chân, đáp lại với nụ cười nhẹ: “Dạ không, bố mẹ ăn đi. Bạn con mới đi nước ngoài về, hẹn gặp mặt cuối năm, ra ăn một bữa.”
Nghe vậy, Vũ Thị Hiển khẽ gật đầu, ánh mắt bà dịu dàng. Bạn bè lâu ngày không gặp, dịp cuối năm sum vầy thế này quả là quý giá, sau này e rằng thời gian sẽ chẳng còn nhiều. Bà dặn dò con trai, giọng trầm ấm: “Đi đường cẩn thận, chú ý xe cộ. Tối rồi, đường đông người, lại sắp Tết, nhiều người đi ăn nhậu với bạn bè.”
Nguyễn Chí Hữu, ngồi trầm ngâm bên mâm cơm, sốt ruột vì chờ mãi chưa được ăn. Thấy vợ nói dài dòng, ông cau mày, giọng lèm bèm: “Nó lớn rồi, tự biết. Nói ít thôi, ra ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
Vũ Thị Hiển liếc chồng: “Nhắc không thừa đâu.”
Nguyễn Hữu Đình khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút bất lực. Cậu chào mẹ, bước nhanh ra cổng. Đúng lúc ấy, Chu Quang Hùng điều khiển xe lướt tới, dừng lại ngay trước mặt. Hắn tháo mũ bảo hiểm, đưa cho cậu, giọng thúc giục pha chút trêu đùa: “Này, lên đi. Muộn mất rồi, ra nhanh không chúng nó chờ.”
Nguyễn Hữu Đình gật đầu, đáp gọn: “Ừ.”
Bầu trời dần chuyển tối, ánh đèn từ các cửa hàng hắt ra, lung linh như dải ngân hà giữa lòng phố thị. Tiếng xe cộ ầm ĩ, vội vã, át đi mọi âm thanh xung quanh. Con đường dẫn đến trường cấp ba, nơi khu chợ nhộn nhịp kề bên, hiện lên trong mắt Nguyễn Hữu Đình. Cậu khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt lướt qua những tiệm tạp hóa thân quen, cửa hàng vàng lấp lánh ánh kim, vài tiệm cắt tóc sáng rực, và cả những quán ăn tỏa hương thơm nức mũi. Bất chợt, bước chân cậu khựng lại trước một cửa hàng bán đồ cưới. Ánh sáng rực rỡ từ bên trong hắt ra, chiếu lên hai hình nhân đứng sánh vai : chú rể trong bộ vest đen lịch lãm, cô dâu khoác váy cưới trắng tinh khôi, tay ôm bó hoa tươi thắm. Hình ảnh ấy như mũi kim, khẽ đâm vào lòng cậu.
Một cảm giác nặng nề trỗi dậy trong l*иg ngực Nguyễn Hữu Đình, như tảng đá vô hình đè chặt, khiến cậu khó thở. Liệu bố mẹ có chấp nhận con người thật của mình ? Câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí, khiến mí mắt cậu trĩu xuống, lòng ngập tràn u uất. Hình ảnh hai hình nhân trong trang phục cưới gợi lên viễn cảnh đau đớn: Nguyễn Công Tuấn sánh bước cùng Phạm Trang Nhung, tay trong tay bước vào lễ đường. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt họ như lưỡi dao sắc, cứa sâu vào tim cậu. Cậu hít thở khó nhọc, như có bàn tay vô hình siết chặt trái tim. Gió lạnh lùa qua từng cơn, sắc bén tựa lưỡi dao, khiến nỗi đau trong cậu càng thêm nhói buốt.
Nguyễn Hữu Đình gục đầu lên lưng Chu Quang Hùng, tìm chút hơi ấm giữa cái se lạnh của buổi tối. Hắn nhận ra, quay đầu, giọng trêu đùa nhưng ấm áp như nắng mai: “Này, đừng có ngủ quên đấy nhé.”
Cậu mỉm cười, đáp khẽ: “Biết rồi.”
Xe dừng lại bên lề đường, Nguyễn Hữu Đình nhẹ nhàng bước xuống, chờ Chu Quang Hùng dắt xe vào chỗ. Cậu không vội vào quán, đứng lặng ngoài trời, hơi lạnh thấm qua lớp áo. Chu Quang Hùng trở lại, thấy cậu vẫn đứng đó, nhíu mày: “Sao không vào ? Đứng ngoài này làm gì cho lạnh.”
Nguyễn Hữu Đình đáp, giọng bình thản: “Chờ mày.”
Chu Quang Hùng gật đầu, nở nụ cười: “Thế vào thôi.”
Cả hai bước vào quán, ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn vàng bao trùm không gian. Ngô Anh Tuấn, ngồi sâu trong góc, nhận ra hai bóng dáng quen thuộc. Hắn vung tay, giọng hồ hởi: “Tới rồi. Ở đây.”
Nguyễn Công Tuấn, đang lướt điện thoại, ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh đột nhiên khựng lại, đôi đồng tử mở to, sững sờ. Nguyễn Hữu Đình xuất hiện, sánh bước cùng Chu Quang Hùng. Trong tích tắc, sắc mặt anh tối sầm, một cảm giác ghen tuông, khó chịu dâng trào, ánh mắt hằm hằm hướng về phía Chu Quang Hùng. Tại sao không gọi anh đến đón ? Nhà anh gần nhà cậu đến thế, vậy mà cậu lại chọn hắn. Ghét anh đến mức nào rồi ?
Chu Quang Hùng, vẫn giữ nụ cười tươi roi rói, bước vào. Bất chợt, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như muốn xé xác mình. Hắn liếc sang, bắt gặp đôi mắt bừng bừng của Nguyễn Công Tuấn. Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ: chắc chắn thằng này đang khó ở. Có lẽ giữa nó và Nguyễn Hữu Đình đã xảy ra chuyện, giờ lại trách hắn vì đã đưa cậu đến. Chu Quang Hùng nhún vai, tự nhủ: “Mày cứ việc nhìn, tao miễn nhiễm rồi.”
Nguyễn Hữu Đình nhận ra ánh mắt bám riết lấy mình, nhưng cậu giả vờ không thấy, kéo ghế ngồi xuống, động tác dứt khoát. Ngô Anh Tuấn cười khúc khích, giọng sảng khoái: “Lâu rồi không gặp, anh em ăn uống thoải mái đi.”
Lê Tùng An, ngồi cạnh, khẽ lên tiếng: “Uống vừa thôi.”
Ngô Anh Tuấn đáp, nở nụ cười toe toét: “Biết rồi, không phải lo. Mày lái xe mà.”
Lê Tùng An gật đầu, đáp gọn: “Ừ.” Giọng nói ấy ôn nhu, đầy chiều chuộng, như chứa đựng cả một trời dịu dàng, ôn nhu.
Nguyễn Hữu Đình ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt Lê Tùng An nhìn Ngô Anh Tuấn, đôi mắt ấy tràn ngập tình cảm, như muốn tuôn trào. Lê Tùng An cẩn thận lau đũa, lau bát cho Ngô Anh Tuấn, từng cử chỉ đều toát lên sự quan tâm. Nguyễn Hữu Đình khẽ nhíu mày, nhận ra điều gì đó. Cậu, một người yêu thầm, dường như đã bắt gặp “đồng loại”. Nhưng khác với cậu, giữa Lê Tùng An và Ngô Anh Tuấn dường như có một mối liên kết sâu sắc, không chỉ là tình đơn phương. Ánh mắt Ngô Anh Tuấn, dù kín đáo, cũng ẩn chứa điều gì đó khó gọi tên. Cậu lặng lẽ quay đi, lòng thoáng chút ghen tỵ, khẽ cười khổ cho chính mình.
Ký ức chợt ùa về. Lần cuối Nguyễn Hữu Đình thấy ánh mắt ấy của Lê Tùng An là khi nào ? Phải chăng là buổi chụp ảnh cuối cấp ba, khi Lê Tùng An đứng cạnh Ngô Anh Tuấn, ánh mắt như keo dính, không rời khỏi người kia. Họ đứng giữa khung hình, đẹp đôi đến lạ.
Nguyễn Hữu Đình không hề hay biết, có một ánh mắt khác đang dán chặt vào mình. Nguyễn Công Tuấn gần như không ăn, chỉ chăm chăm nhìn cậu, rồi lại liếc sang Chu Quang Hùng, lòng ngập tràn khó chịu. Anh muốn ngồi cạnh cậu, muốn nói gì đó, nhưng sự hiện diện của Chu Quang Hùng khiến anh ngập ngừng. Cả nhóm ăn uống vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả vang lên, những câu chuyện cũ được lật lại, nhưng Nguyễn Công Tuấn dường như lạc lõng giữa niềm vui ấy.
Bữa ăn kết thúc, mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài. Nguyễn Hữu Đình đứng dậy, nói muốn vào nhà vệ sinh rửa tay. Nguyễn Công Tuấn, như bắt được cơ hội, lập tức viện cớ tương tự, vội vã bước theo. Trong nhà vệ sinh nam, ánh đèn trắng chói mắt chiếu lên gương lớn. Tiếng “cạch” vang lên khi cánh cửa đóng lại. Nguyễn Hữu Đình ngẩng đầu, bắt gặp Nguyễn Công Tuấn đứng ở cửa, khoanh tay, ánh mắt phức tạp dán chặt vào cậu. Vẻ mặt anh ngập ngừng, môi mím chặt như đang kìm nén điều gì, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.
Nguyễn Hữu Đình cau mày, sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt. Ở chung một không gian với Nguyễn Công Tuấn khiến cậu ngột ngạt. Cậu rửa tay xong, vẩy nước, định bước ra, nhưng Nguyễn Công Tuấn bất ngờ chắn trước cửa, khóa chặt lại. Nguyễn Hữu Đình sững sờ, tròn mắt nhìn anh. Khi Nguyễn Công Tuấn tiến lại gần, cậu theo bản năng lùi lại, giọng cảnh giác: “Mày định làm gì? Tránh xa tao ra.”
Nguyễn Công Tuấn dừng bước, ánh mắt thoáng chút đau đớn khi thấy cậu đề phòng mình như vậy. Trái tim anh khẽ nhói, giọng nói run run: “Mày giờ ghét bỏ tao đến thế à ? Nhìn mặt cũng không được, nói chuyện lại càng không.”
Nguyễn Hữu Đình lạnh lùng đáp: “Thế thì làm sao ? Mày biết rõ như vậy rồi còn cố hỏi. Không phải chính miệng mày chê tao ghê tởm, bệnh hoạn ? Giờ tao tránh xa mày cho mày không bị lây, mày còn kêu tao cái gì ? Mày còn không hài lòng điều gì nữa, mày nói nốt đi.”
Nguyễn Công Tuấn nghẹn lời, những gì định nói như bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh khó xử, lắp bắp: “Tao không có…”
Nhưng câu nói chẳng thể hoàn thành. Nguyễn Hữu Đình không muốn phí thêm thời gian. Cậu nghiêng người, né tránh, định rời đi. Nguyễn Công Tuấn vội vã đưa tay, nắm lấy cổ tay cậu, cố níu kéo. Nhưng Nguyễn Hữu Đình hất mạnh tay anh ra, bước nhanh về phía cửa. Tiếng “cạch” vang lên lần nữa khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Cậu không ngoảnh đầu, bóng lưng gầy guộc khuất dần. Nguyễn Công Tuấn đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa, lòng ngập tràn tổn thương.
Vũ Thị Hiển, ánh mắt tinh tường, nhận ra con trai ăn vận chỉnh tề như sắp ra ngoài. Bà khẽ nghiêng đầu, giọng quan tâm: “Đình, không ăn cơm ở nhà à?”
Nguyễn Hữu Đình, khoác trên người bộ quần áo ấm áp, kín đáo từ đầu đến chân, đáp lại với nụ cười nhẹ: “Dạ không, bố mẹ ăn đi. Bạn con mới đi nước ngoài về, hẹn gặp mặt cuối năm, ra ăn một bữa.”
Nguyễn Chí Hữu, ngồi trầm ngâm bên mâm cơm, sốt ruột vì chờ mãi chưa được ăn. Thấy vợ nói dài dòng, ông cau mày, giọng lèm bèm: “Nó lớn rồi, tự biết. Nói ít thôi, ra ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
Vũ Thị Hiển liếc chồng: “Nhắc không thừa đâu.”
Nguyễn Hữu Đình khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút bất lực. Cậu chào mẹ, bước nhanh ra cổng. Đúng lúc ấy, Chu Quang Hùng điều khiển xe lướt tới, dừng lại ngay trước mặt. Hắn tháo mũ bảo hiểm, đưa cho cậu, giọng thúc giục pha chút trêu đùa: “Này, lên đi. Muộn mất rồi, ra nhanh không chúng nó chờ.”
Bầu trời dần chuyển tối, ánh đèn từ các cửa hàng hắt ra, lung linh như dải ngân hà giữa lòng phố thị. Tiếng xe cộ ầm ĩ, vội vã, át đi mọi âm thanh xung quanh. Con đường dẫn đến trường cấp ba, nơi khu chợ nhộn nhịp kề bên, hiện lên trong mắt Nguyễn Hữu Đình. Cậu khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt lướt qua những tiệm tạp hóa thân quen, cửa hàng vàng lấp lánh ánh kim, vài tiệm cắt tóc sáng rực, và cả những quán ăn tỏa hương thơm nức mũi. Bất chợt, bước chân cậu khựng lại trước một cửa hàng bán đồ cưới. Ánh sáng rực rỡ từ bên trong hắt ra, chiếu lên hai hình nhân đứng sánh vai : chú rể trong bộ vest đen lịch lãm, cô dâu khoác váy cưới trắng tinh khôi, tay ôm bó hoa tươi thắm. Hình ảnh ấy như mũi kim, khẽ đâm vào lòng cậu.
Nguyễn Hữu Đình gục đầu lên lưng Chu Quang Hùng, tìm chút hơi ấm giữa cái se lạnh của buổi tối. Hắn nhận ra, quay đầu, giọng trêu đùa nhưng ấm áp như nắng mai: “Này, đừng có ngủ quên đấy nhé.”
Cậu mỉm cười, đáp khẽ: “Biết rồi.”
Xe dừng lại bên lề đường, Nguyễn Hữu Đình nhẹ nhàng bước xuống, chờ Chu Quang Hùng dắt xe vào chỗ. Cậu không vội vào quán, đứng lặng ngoài trời, hơi lạnh thấm qua lớp áo. Chu Quang Hùng trở lại, thấy cậu vẫn đứng đó, nhíu mày: “Sao không vào ? Đứng ngoài này làm gì cho lạnh.”
Nguyễn Hữu Đình đáp, giọng bình thản: “Chờ mày.”
Chu Quang Hùng gật đầu, nở nụ cười: “Thế vào thôi.”
Cả hai bước vào quán, ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn vàng bao trùm không gian. Ngô Anh Tuấn, ngồi sâu trong góc, nhận ra hai bóng dáng quen thuộc. Hắn vung tay, giọng hồ hởi: “Tới rồi. Ở đây.”
Nguyễn Công Tuấn, đang lướt điện thoại, ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh đột nhiên khựng lại, đôi đồng tử mở to, sững sờ. Nguyễn Hữu Đình xuất hiện, sánh bước cùng Chu Quang Hùng. Trong tích tắc, sắc mặt anh tối sầm, một cảm giác ghen tuông, khó chịu dâng trào, ánh mắt hằm hằm hướng về phía Chu Quang Hùng. Tại sao không gọi anh đến đón ? Nhà anh gần nhà cậu đến thế, vậy mà cậu lại chọn hắn. Ghét anh đến mức nào rồi ?
Chu Quang Hùng, vẫn giữ nụ cười tươi roi rói, bước vào. Bất chợt, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như muốn xé xác mình. Hắn liếc sang, bắt gặp đôi mắt bừng bừng của Nguyễn Công Tuấn. Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ: chắc chắn thằng này đang khó ở. Có lẽ giữa nó và Nguyễn Hữu Đình đã xảy ra chuyện, giờ lại trách hắn vì đã đưa cậu đến. Chu Quang Hùng nhún vai, tự nhủ: “Mày cứ việc nhìn, tao miễn nhiễm rồi.”
Nguyễn Hữu Đình nhận ra ánh mắt bám riết lấy mình, nhưng cậu giả vờ không thấy, kéo ghế ngồi xuống, động tác dứt khoát. Ngô Anh Tuấn cười khúc khích, giọng sảng khoái: “Lâu rồi không gặp, anh em ăn uống thoải mái đi.”
Lê Tùng An, ngồi cạnh, khẽ lên tiếng: “Uống vừa thôi.”
Ngô Anh Tuấn đáp, nở nụ cười toe toét: “Biết rồi, không phải lo. Mày lái xe mà.”
Lê Tùng An gật đầu, đáp gọn: “Ừ.” Giọng nói ấy ôn nhu, đầy chiều chuộng, như chứa đựng cả một trời dịu dàng, ôn nhu.
Nguyễn Hữu Đình ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt Lê Tùng An nhìn Ngô Anh Tuấn, đôi mắt ấy tràn ngập tình cảm, như muốn tuôn trào. Lê Tùng An cẩn thận lau đũa, lau bát cho Ngô Anh Tuấn, từng cử chỉ đều toát lên sự quan tâm. Nguyễn Hữu Đình khẽ nhíu mày, nhận ra điều gì đó. Cậu, một người yêu thầm, dường như đã bắt gặp “đồng loại”. Nhưng khác với cậu, giữa Lê Tùng An và Ngô Anh Tuấn dường như có một mối liên kết sâu sắc, không chỉ là tình đơn phương. Ánh mắt Ngô Anh Tuấn, dù kín đáo, cũng ẩn chứa điều gì đó khó gọi tên. Cậu lặng lẽ quay đi, lòng thoáng chút ghen tỵ, khẽ cười khổ cho chính mình.
Ký ức chợt ùa về. Lần cuối Nguyễn Hữu Đình thấy ánh mắt ấy của Lê Tùng An là khi nào ? Phải chăng là buổi chụp ảnh cuối cấp ba, khi Lê Tùng An đứng cạnh Ngô Anh Tuấn, ánh mắt như keo dính, không rời khỏi người kia. Họ đứng giữa khung hình, đẹp đôi đến lạ.
Nguyễn Hữu Đình không hề hay biết, có một ánh mắt khác đang dán chặt vào mình. Nguyễn Công Tuấn gần như không ăn, chỉ chăm chăm nhìn cậu, rồi lại liếc sang Chu Quang Hùng, lòng ngập tràn khó chịu. Anh muốn ngồi cạnh cậu, muốn nói gì đó, nhưng sự hiện diện của Chu Quang Hùng khiến anh ngập ngừng. Cả nhóm ăn uống vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả vang lên, những câu chuyện cũ được lật lại, nhưng Nguyễn Công Tuấn dường như lạc lõng giữa niềm vui ấy.
Bữa ăn kết thúc, mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài. Nguyễn Hữu Đình đứng dậy, nói muốn vào nhà vệ sinh rửa tay. Nguyễn Công Tuấn, như bắt được cơ hội, lập tức viện cớ tương tự, vội vã bước theo. Trong nhà vệ sinh nam, ánh đèn trắng chói mắt chiếu lên gương lớn. Tiếng “cạch” vang lên khi cánh cửa đóng lại. Nguyễn Hữu Đình ngẩng đầu, bắt gặp Nguyễn Công Tuấn đứng ở cửa, khoanh tay, ánh mắt phức tạp dán chặt vào cậu. Vẻ mặt anh ngập ngừng, môi mím chặt như đang kìm nén điều gì, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.
Nguyễn Hữu Đình cau mày, sự chán ghét hiện rõ trên gương mặt. Ở chung một không gian với Nguyễn Công Tuấn khiến cậu ngột ngạt. Cậu rửa tay xong, vẩy nước, định bước ra, nhưng Nguyễn Công Tuấn bất ngờ chắn trước cửa, khóa chặt lại. Nguyễn Hữu Đình sững sờ, tròn mắt nhìn anh. Khi Nguyễn Công Tuấn tiến lại gần, cậu theo bản năng lùi lại, giọng cảnh giác: “Mày định làm gì? Tránh xa tao ra.”
Nguyễn Công Tuấn dừng bước, ánh mắt thoáng chút đau đớn khi thấy cậu đề phòng mình như vậy. Trái tim anh khẽ nhói, giọng nói run run: “Mày giờ ghét bỏ tao đến thế à ? Nhìn mặt cũng không được, nói chuyện lại càng không.”
Nguyễn Hữu Đình lạnh lùng đáp: “Thế thì làm sao ? Mày biết rõ như vậy rồi còn cố hỏi. Không phải chính miệng mày chê tao ghê tởm, bệnh hoạn ? Giờ tao tránh xa mày cho mày không bị lây, mày còn kêu tao cái gì ? Mày còn không hài lòng điều gì nữa, mày nói nốt đi.”
Nguyễn Công Tuấn nghẹn lời, những gì định nói như bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh khó xử, lắp bắp: “Tao không có…”
Nhưng câu nói chẳng thể hoàn thành. Nguyễn Hữu Đình không muốn phí thêm thời gian. Cậu nghiêng người, né tránh, định rời đi. Nguyễn Công Tuấn vội vã đưa tay, nắm lấy cổ tay cậu, cố níu kéo. Nhưng Nguyễn Hữu Đình hất mạnh tay anh ra, bước nhanh về phía cửa. Tiếng “cạch” vang lên lần nữa khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Cậu không ngoảnh đầu, bóng lưng gầy guộc khuất dần. Nguyễn Công Tuấn đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa, lòng ngập tràn tổn thương.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
