0 chữ
Chương 75
Chương 75: Về quê đón năm mới
Nguyễn Công Tuấn nắm chặt điện thoại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình để gọi cho Nguyễn Hữu Đình. Tiếng “tút tút tút” khô khốc vang lên, rồi im bặt. Anh đứng lặng, đôi mày khẽ nhíu, đầu óc xoay vần với hai khả năng: hoặc cậu ấy đã về quê, hoặc vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong căn nhà quen thuộc. Anh không dám đoán thêm, chỉ lặng lẽ lái xe, ánh mắt sắc bén quan sát con đường dẫn đến khu nhà của Nguyễn Hữu Đình. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng, anh hít một hơi sâu, tay chậm rãi nâng lên, chuẩn bị gõ cửa. Nhưng rồi, bàn tay ấy khựng lại giữa không trung, ngập ngừng. Một cảm giác ngượng ngùng len lỏi, khiến anh vô thức đưa tay gãi đầu, đôi mắt lúng túng nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cuối cùng, anh lấy hết can đảm, đốt ngón tay chạm vào cửa. Một lần gõ, không một tiếng động. Lần hai, vẫn im lìm. Lần ba, lần bốn, lần năm, căn nhà như chìm vào cõi tĩnh lặng, không một dấu hiệu của sự sống.
Cánh cửa nhà bên đột ngột mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra, đôi mày cau chặt vì tiếng ồn. Ông nhìn Nguyễn Công Tuấn, giọng nói vang lên, hơi gay gắt: “Này cậu, có để người ta nghỉ ngơi không? Đừng gõ nữa, sáng sớm người nhà đó đi rồi.”
Nguyễn Công Tuấn thu tay về, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu nổi tia lo lắng. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh cho em hỏi, người nhà sáng nay đi có mang theo gì không ạ?”
Người đàn ông nhíu mày, cố lục lại trí nhớ: “Ờm, để nhớ xem. Hình như là vali.”
Nguyễn Công Tuấn gật đầu, lời cảm ơn khẽ thốt ra trước khi anh phóng xe rời đi. Hôm trước, mẹ anh từng gọi, giọng đầy mong chờ hỏi anh có về quê không. Anh còn đáp, giọng chắc nịch, rằng gần Tết mới về để quán hoạt động thêm vài ngày. Nhưng giờ đây, lòng anh rối bời, không thể chờ đợi thêm. Về đến nhà, anh vội vã nhét quần áo vào balo, động tác gấp gáp nhưng cẩn thận. Anh biết, ở quê vẫn còn nhiều đồ, chẳng cần mang theo quá nhiều.
Gần trưa, Nguyễn Hữu Đình lê bước xuống xe buýt, thân hình mệt mỏi, đôi chân lảo đảo kéo theo chiếc vali nặng trịch trên con đường đồng quen thuộc. Mọi thứ vẫn như xưa, đồng cỏ trống trải, cây cối thưa thớt, chỉ có gió lạnh thổi qua, cuốn theo mái tóc rối bù của cậu. Cậu kéo cao chiếc khăn quàng, che kín mũi, mu bàn tay đỏ ửng vì cái rét buốt. Một mình, cậu bước đi trên con đường vắng, lòng trĩu nặng.
Cánh cổng sắt gỉ sét kêu kẽo kẹt khi Nguyễn Hữu Đình đẩy ra. Cậu đứng lặng, mắt nhìn căn nhà cũ, lòng tự nhủ sau Tết sẽ sửa sang lại, làm mới mọi thứ. Tiền tiết kiệm, có lẽ, đủ để thực hiện điều đó. Không ai ra đón cậu như những lần trước. Chiếc xe đạp của mẹ cậu không còn ở sân, chắc bà đang ở ngoài chợ. Bước vào nhà, Nguyễn Hữu Đình bắt gặp Nguyễn Chí Hữu nằm dài trên ghế, dáng vẻ ung dung, thư thái. Cậu mím môi, ánh mắt lóe lên tia khó chịu. Cảnh mẹ cậu phải chịu cái lạnh ngoài chợ, trong khi Nguyễn Chí Hữu thoải mái trong ngôi nhà ấm áp, khiến cậu không thể chịu nổi.
Cậu thở dài, bước nhẹ nhàng lên tầng, cất gọn vali rồi xuống bếp. Trong nhà, không một dấu hiệu của bữa cơm trưa. Vũ Thị Hiển không có nhà, còn Nguyễn Chí Hữu, như thường lệ, chẳng buồn động tay vào việc bếp núc. Với ông, những việc nhỏ nhặt này không dành cho đàn ông, chỉ có “chuyện lớn” mới đáng để làm. Nguyễn Hữu Đình lắc đầu, chán nản. Cậu mở tủ lạnh, tìm nguyên liệu để nấu. Trong bếp, khói trắng mờ mờ bốc lên, phủ kín trần nhà. Mùi hương thức ăn lan tỏa, ấm áp. Cậu nếm thử, gật đầu hài lòng, rồi múc ra bát tô, cẩn thận đặt sang một bên, chờ Vũ Thị Hiển về để dọn lên.
Cùng lúc, Chu Quang Hùng hoàn thành công việc sáng nay, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đã chuẩn bị từ tối qua để về quê. Phạm Trang Nhung, mặt mày ủ rũ, vừa xếp tài liệu vừa quay sang hỏi, giọng lo lắng: “Anh Hùng, mấy ngày này anh Tuấn có việc gì bận à hay là anh ấy bị bệnh?”
Chu Quang Hùng nhíu mày, khó hiểu: “Là sao? Anh sao biết được nó, mấy nay anh việc bận còn chưa hết, mặt mũi còn chưa kịp ngẩng lên trời, thân anh chưa lo xong biết đâu được thân nó.”
Phạm Trang Nhung càng thêm lo lắng, ánh mắt lộ rõ sự bồn chồn. Chu Quang Hùng liếc cô, tiếp tục công việc trên tay: “Có chuyện gì?”
Phạm Trang Nhung thành thật đáp: “Mấy nay em không liên lạc được với anh Tuấn, mà cũng không phải. Em gọi anh ấy đều tắt máy không muốn nghe, nhắn anh ấy cũng không trả lời. Em qua quán anh ấy nhưng nhân viên kêu anh ấy không đến.”
Cô ôm đầu, giọng khổ sở. Chu Quang Hùng nghe xong, khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Đang khó ở đấy.”
Chắc chắn là Nguyễn Công Tuấn và Nguyễn Hữu Đình lại giận dỗi chuyện gì đó. Bình thường, hai người họ cũng chẳng đến nỗi thế này. Chu Quang Hùng bất lực, giọng đượm chút khó chịu nhưng vẫn cố trấn an: “Kệ nó đi, tháng khó ở vài ngày như con gái tụi em đến tháng ấy. Thông cảm cho nó.”
Đúng hai giờ rưỡi chiều, Nguyễn Công Tuấn mới về đến nhà. Bố mẹ anh, vừa thấy bóng con trai, đã mừng rỡ chạy ra đón. Trong sân, chậu hoa đào to rực rỡ nằm giữa hiên nhà, bên cạnh là những câu chúc Tết được dán cẩn thận, tạo nên không khí nhộn nhịp, háo hức. Mẹ anh vui vẻ đỡ lấy chiếc balo trên tay anh, hỏi: “Sao về sớm vậy? Bữa mẹ gọi mà sao bảo cuối tuần mới về cơ mà.”
Nguyễn Công Tuấn xoa bụng, giọng đùa vui: “Dự định là thế nhưng ở đấy chán quá nên về sớm.”
Thực ra, anh về vì Nguyễn Hữu Đình đã về. Anh không muốn thừa nhận, nhưng lòng anh biết rõ. Anh nói tiếp, giọng hơi mè nheo: “Nhà có gì ăn không mẹ, con đói quá, nãy đi chưa ăn.”
Bà cười, đáp: “Giờ này thì chỉ còn cơm nguội thôi, vào rang cơm ăn.”
“Vậy thôi, con ra ngoài ăn bát canh cho nhanh.”
Anh lái xe ra ngoài, lòng vẫn còn lấn cấn. Vô tình, anh bắt gặp Nguyễn Hữu Đình đang cùng Vũ Thị Hiển chở rau từ chợ về. Đôi mắt anh sáng bừng, vội vàng chạy tới, cúi đầu lễ phép: “Cháu chào cô.”
Vũ Thị Hiển nở nụ cười rạng rỡ, giọng ấm áp: “Tuấn à cháu, về bao giờ thế?”
Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng nhẹ nhàng: “Dạ cháu mới về thôi.”
Nguyễn Hữu Đình, ngay khi thấy anh, lập tức quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng hướng ra con đường vắng. Cậu thà nhìn khoảng không chẳng có ai còn hơn phải đối diện với Nguyễn Công Tuấn. Hành động ấy khiến lòng anh khựng lại, một cảm giác hụt hẫng len lỏi. Anh vốn định mở lời, muốn nói gì đó để làm hòa, nhưng thái độ của Nguyễn Hữu Đình khiến anh chùn bước.
Vũ Thị Hiển nhận ra sự bất thường, ánh mắt bà chuyển từ Nguyễn Công Tuấn sang con trai mình. Thấy cậu cố tình quay đi, bà đoán hai người đang giận nhau. Bà kéo tay Nguyễn Hữu Đình, giọng trách nhẹ: “Đình, đang nói chuyện sao lại quay đi chỗ khác thế. Con với Tuấn giận nhau à.”
Nguyễn Hữu Đình tỏ ra thờ ơ, liếc Nguyễn Công Tuấn một cái lười biếng, đáp: “Đâu có, con với nó có giận nhau đâu. Mà đi đâu đây?”
Nguyễn Công Tuấn thấy cậu chịu nhìn mình, lòng khẽ vui, vội đáp: “Đi ăn trưa.”
Bà Vũ Thị Hiển ngạc nhiên: “Sao ăn muộn vậy?”
“Cháu trưa tranh thủ về nên chưa có ăn.”
Nguyễn Hữu Đình kéo tay mẹ, giọng đượm chút châm chọc: “Mình đi thôi mẹ ơi, để cho nó đi ăn không nó đói kẻo chết lại trách mình chặn đường nó để nó đi ăn muộn.”
Vũ Thị Hiển cau mày, trách: “Cái thằng này, đừng nói vớ vẩn.”
Khóe miệng Nguyễn Công Tuấn giật giật, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo. Chiếc xe chở rau dần khuất xa, bóng lưng Nguyễn Hữu Đình cũng mờ dần trong tầm mắt. Anh đứng lặng, lòng nặng trĩu, biết rằng cậu đã chẳng còn để tâm đến mình.
Nhà Nguyễn Hữu Đình vẫn chưa sắm sửa gì nhiều cho Tết, không hoa đào, chẳng cây quất. Chiều muộn, cậu tranh thủ chạy ra chợ, chọn mua một cây quất nhỏ để trang trí, kèm theo vài móc treo đủ màu sắc, đủ loại. Cậu cẩn thận mang về, đặt cây quất ở góc sân, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng nhỏ nhoi về một cái Tết ấm áp hơn.
Nguyễn Công Tuấn thu tay về, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu nổi tia lo lắng. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh cho em hỏi, người nhà sáng nay đi có mang theo gì không ạ?”
Người đàn ông nhíu mày, cố lục lại trí nhớ: “Ờm, để nhớ xem. Hình như là vali.”
Nguyễn Công Tuấn gật đầu, lời cảm ơn khẽ thốt ra trước khi anh phóng xe rời đi. Hôm trước, mẹ anh từng gọi, giọng đầy mong chờ hỏi anh có về quê không. Anh còn đáp, giọng chắc nịch, rằng gần Tết mới về để quán hoạt động thêm vài ngày. Nhưng giờ đây, lòng anh rối bời, không thể chờ đợi thêm. Về đến nhà, anh vội vã nhét quần áo vào balo, động tác gấp gáp nhưng cẩn thận. Anh biết, ở quê vẫn còn nhiều đồ, chẳng cần mang theo quá nhiều.
Cánh cổng sắt gỉ sét kêu kẽo kẹt khi Nguyễn Hữu Đình đẩy ra. Cậu đứng lặng, mắt nhìn căn nhà cũ, lòng tự nhủ sau Tết sẽ sửa sang lại, làm mới mọi thứ. Tiền tiết kiệm, có lẽ, đủ để thực hiện điều đó. Không ai ra đón cậu như những lần trước. Chiếc xe đạp của mẹ cậu không còn ở sân, chắc bà đang ở ngoài chợ. Bước vào nhà, Nguyễn Hữu Đình bắt gặp Nguyễn Chí Hữu nằm dài trên ghế, dáng vẻ ung dung, thư thái. Cậu mím môi, ánh mắt lóe lên tia khó chịu. Cảnh mẹ cậu phải chịu cái lạnh ngoài chợ, trong khi Nguyễn Chí Hữu thoải mái trong ngôi nhà ấm áp, khiến cậu không thể chịu nổi.
Cùng lúc, Chu Quang Hùng hoàn thành công việc sáng nay, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đã chuẩn bị từ tối qua để về quê. Phạm Trang Nhung, mặt mày ủ rũ, vừa xếp tài liệu vừa quay sang hỏi, giọng lo lắng: “Anh Hùng, mấy ngày này anh Tuấn có việc gì bận à hay là anh ấy bị bệnh?”
Chu Quang Hùng nhíu mày, khó hiểu: “Là sao? Anh sao biết được nó, mấy nay anh việc bận còn chưa hết, mặt mũi còn chưa kịp ngẩng lên trời, thân anh chưa lo xong biết đâu được thân nó.”
Phạm Trang Nhung càng thêm lo lắng, ánh mắt lộ rõ sự bồn chồn. Chu Quang Hùng liếc cô, tiếp tục công việc trên tay: “Có chuyện gì?”
Phạm Trang Nhung thành thật đáp: “Mấy nay em không liên lạc được với anh Tuấn, mà cũng không phải. Em gọi anh ấy đều tắt máy không muốn nghe, nhắn anh ấy cũng không trả lời. Em qua quán anh ấy nhưng nhân viên kêu anh ấy không đến.”
Cô ôm đầu, giọng khổ sở. Chu Quang Hùng nghe xong, khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Đang khó ở đấy.”
Chắc chắn là Nguyễn Công Tuấn và Nguyễn Hữu Đình lại giận dỗi chuyện gì đó. Bình thường, hai người họ cũng chẳng đến nỗi thế này. Chu Quang Hùng bất lực, giọng đượm chút khó chịu nhưng vẫn cố trấn an: “Kệ nó đi, tháng khó ở vài ngày như con gái tụi em đến tháng ấy. Thông cảm cho nó.”
Đúng hai giờ rưỡi chiều, Nguyễn Công Tuấn mới về đến nhà. Bố mẹ anh, vừa thấy bóng con trai, đã mừng rỡ chạy ra đón. Trong sân, chậu hoa đào to rực rỡ nằm giữa hiên nhà, bên cạnh là những câu chúc Tết được dán cẩn thận, tạo nên không khí nhộn nhịp, háo hức. Mẹ anh vui vẻ đỡ lấy chiếc balo trên tay anh, hỏi: “Sao về sớm vậy? Bữa mẹ gọi mà sao bảo cuối tuần mới về cơ mà.”
Nguyễn Công Tuấn xoa bụng, giọng đùa vui: “Dự định là thế nhưng ở đấy chán quá nên về sớm.”
Thực ra, anh về vì Nguyễn Hữu Đình đã về. Anh không muốn thừa nhận, nhưng lòng anh biết rõ. Anh nói tiếp, giọng hơi mè nheo: “Nhà có gì ăn không mẹ, con đói quá, nãy đi chưa ăn.”
Bà cười, đáp: “Giờ này thì chỉ còn cơm nguội thôi, vào rang cơm ăn.”
“Vậy thôi, con ra ngoài ăn bát canh cho nhanh.”
Anh lái xe ra ngoài, lòng vẫn còn lấn cấn. Vô tình, anh bắt gặp Nguyễn Hữu Đình đang cùng Vũ Thị Hiển chở rau từ chợ về. Đôi mắt anh sáng bừng, vội vàng chạy tới, cúi đầu lễ phép: “Cháu chào cô.”
Vũ Thị Hiển nở nụ cười rạng rỡ, giọng ấm áp: “Tuấn à cháu, về bao giờ thế?”
Nguyễn Công Tuấn đáp, giọng nhẹ nhàng: “Dạ cháu mới về thôi.”
Nguyễn Hữu Đình, ngay khi thấy anh, lập tức quay mặt đi, ánh mắt lạnh lùng hướng ra con đường vắng. Cậu thà nhìn khoảng không chẳng có ai còn hơn phải đối diện với Nguyễn Công Tuấn. Hành động ấy khiến lòng anh khựng lại, một cảm giác hụt hẫng len lỏi. Anh vốn định mở lời, muốn nói gì đó để làm hòa, nhưng thái độ của Nguyễn Hữu Đình khiến anh chùn bước.
Vũ Thị Hiển nhận ra sự bất thường, ánh mắt bà chuyển từ Nguyễn Công Tuấn sang con trai mình. Thấy cậu cố tình quay đi, bà đoán hai người đang giận nhau. Bà kéo tay Nguyễn Hữu Đình, giọng trách nhẹ: “Đình, đang nói chuyện sao lại quay đi chỗ khác thế. Con với Tuấn giận nhau à.”
Nguyễn Hữu Đình tỏ ra thờ ơ, liếc Nguyễn Công Tuấn một cái lười biếng, đáp: “Đâu có, con với nó có giận nhau đâu. Mà đi đâu đây?”
Nguyễn Công Tuấn thấy cậu chịu nhìn mình, lòng khẽ vui, vội đáp: “Đi ăn trưa.”
Bà Vũ Thị Hiển ngạc nhiên: “Sao ăn muộn vậy?”
“Cháu trưa tranh thủ về nên chưa có ăn.”
Nguyễn Hữu Đình kéo tay mẹ, giọng đượm chút châm chọc: “Mình đi thôi mẹ ơi, để cho nó đi ăn không nó đói kẻo chết lại trách mình chặn đường nó để nó đi ăn muộn.”
Vũ Thị Hiển cau mày, trách: “Cái thằng này, đừng nói vớ vẩn.”
Khóe miệng Nguyễn Công Tuấn giật giật, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo. Chiếc xe chở rau dần khuất xa, bóng lưng Nguyễn Hữu Đình cũng mờ dần trong tầm mắt. Anh đứng lặng, lòng nặng trĩu, biết rằng cậu đã chẳng còn để tâm đến mình.
Nhà Nguyễn Hữu Đình vẫn chưa sắm sửa gì nhiều cho Tết, không hoa đào, chẳng cây quất. Chiều muộn, cậu tranh thủ chạy ra chợ, chọn mua một cây quất nhỏ để trang trí, kèm theo vài móc treo đủ màu sắc, đủ loại. Cậu cẩn thận mang về, đặt cây quất ở góc sân, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng nhỏ nhoi về một cái Tết ấm áp hơn.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
