TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 77
Chương 77: Có người quan sát tất cả

Ngô Anh Tuấn chăm chú quan sát, ánh mắt sắc bén nhận ra ngay từ khoảnh khắc Nguyễn Công Tuấn bước ra khỏi nhà vệ sinh. Gương mặt anh đượm vẻ uể oải, đôi mắt trĩu xuống như mang theo một nỗi niềm khó tả. Nguyễn Hữu Đình đã rời đi trước, bước chân vội vã, còn Nguyễn Công Tuấn lững lờ theo sau, cách nhau chỉ vài giây ngắn ngủi.

Ngô Anh Tuấn khẽ cau mày, lòng trĩu nặng vì lo lắng cho bạn. Anh tiến đến gần, giọng nói trầm ấm pha chút tò mò: “Mày làm sao đấy? Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh cứ như tụt mood thế. Trông chán đời không cơ chứ?”

Nguyễn Công Tuấn thoáng giật mình, đôi môi mím chặt, vẻ mặt hậm hực như muốn giấu đi điều gì đó. Anh lảng tránh ánh mắt của Ngô Anh Tuấn, chỉ buông một câu ngắn ngủi, giọng trầm khàn: “Tao hơi mệt.”

Nguyễn Hữu Đình, đứng cách đó không xa, lặng lẽ liếc nhìn Nguyễn Công Tuấn nhưng chẳng nói gì, ánh mắt lạnh nhạt như không muốn dính líu. Ngô Anh Tuấn và Lê Tùng An vẫn tiếp tục hỏi han, giọng đầy quan tâm. Chu Quang Hùng đứng cạnh bên, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt của cả hai. Hắn nhếch môi, một nụ cười kín đáo hiện lên. Hai thằng cùng vào nhà vệ sinh, đi ra thì một thằng kêu mệt, một thằng giả ngơ. Chắc chắn là xích mích, lại giận nhau rồi!

Chu Quang Hùng thở dài, lắc đầu ngao ngán. Hắn nghĩ thầm, nếu sự thật lộ ra, có lẽ Ngô Anh Tuấn sẽ chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Công Tuấn mà cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai: “Há há há…” Tiếng cười đặc trưng của Ngô Anh Tuấn chợt vang vọng trong đầu hắn, sắc nhọn và ám ảnh đến mức khiến hắn giật mình, lông mày khẽ nhíu lại.

Lê Tùng An vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lên tiếng: “Mệt thì muốn hay không về trước nghỉ ngơi.”

Nguyễn Công Tuấn khẽ lắc đầu, động tác chậm rãi nhưng kiên quyết, như muốn khẳng định mình vẫn ổn. Anh chưa muốn rời đi, vậy Nguyễn Hữu Đình về kiểu gì? Cả đám kéo nhau đến quán nước gần đó, ngồi lại một lúc, tiếng cười nói rôm rả xen lẫn những ánh mắt lặng lẽ quan sát. Cuối cùng, mỗi người một ngả. Lê Tùng An đèo Ngô Anh Tuấn về trước, động cơ xe gầm lên rồi khuất dần. Chu Quang Hùng bước ra lấy xe, để Nguyễn Hữu Đình đứng chờ. Nhưng Nguyễn Công Tuấn bất ngờ xuất hiện, lái xe đến ngay trước mặt cậu, ánh mắt kiên định.

Nguyễn Hữu Đình khựng lại, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “?”

Nguyễn Công Tuấn hất cằm về phía sau, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Lên xe đi. Tao chở mày về.”

Nguyễn Hữu Đình lắc đầu, ánh mắt lảng tránh: “Không cần, tao đi cùng thằng Hùng.”

Cậu đảo mắt tìm Chu Quang Hùng, như muốn trốn khỏi sự hiện diện của Nguyễn Công Tuấn. Đúng lúc đó, Chu Quang Hùng bước tới, bắt gặp cảnh tượng căng thẳng. Hắn khựng lại, nụ cười gượng gạo nở trên môi. Ánh mắt Nguyễn Công Tuấn lướt qua, sắc lạnh như muốn trừng phạt, khiến Chu Quang Hùng thoáng rùng mình. Không muốn làʍ t̠ìиɦ hình tệ hơn, hắn giơ ngón tay cái, lắc qua lắc lại trước mặt Nguyễn Công Tuấn, giọng đùa cợt nhưng run run: “Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy baby à. Anh sẽ đau lòng.”

Nguyễn Công Tuấn nhíu mày, gắt gỏng: “Phắn đi.”

Nguyễn Hữu Đình cầm lấy mũ bảo hiểm từ xe Chu Quang Hùng, đội lên đầu, chuẩn bị ngồi lên xe thì Nguyễn Công Tuấn đột ngột giữ tay cậu lại. Giọng anh trầm xuống, mang theo chút thuyết phục: “Nhà nó xa nhà mày. Để cho nó về sớm nghỉ đi, chiều nay nó đi đường xa mệt rồi. Tao gần nhà mày, tao đưa mày về.”

Chu Quang Hùng đứng đó, mắt tròn xoe, tay đưa lên che miệng làm điệu bộ kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm, Nguyễn Công Tuấn từ bao giờ lại biết quan tâm đến hắn thế này? Liệu có phải… fall in love rồi không? Hắn cố nén cười, nhưng ánh mắt lấp lánh sự thích thú.

Nguyễn Hữu Đình quay sang, ánh mắt bừng lên tia lửa giận dữ, nhìn Nguyễn Công Tuấn như muốn thiêu đốt: “Lo chuyện dư thừa. Nó còn chưa kêu thì không khiến mày lên tiếng quan tâm, giả tạo!”

Nguyễn Công Tuấn khẽ ra hiệu cho Chu Quang Hùng bằng ánh mắt, rồi lớn tiếng: “Hùng, mày có mệt không thì về trước đi. Tao đèo thằng Đình về cho.”

Nguyễn Hữu Đình lập tức quát lên, gay gắt: “Không khiến. Nó mệt thì tí qua nhà tao ngủ lại mai về cũng được.”

Chu Quang Hùng và Nguyễn Công Tuấn đồng thanh, giọng ngạc nhiên xen lẫn bối rối: “Cái gì?”

Nguyễn Công Tuấn tiếp tục, giọng cứng rắn: “Không được.”

Nguyễn Hữu Đình nhướng mày, ánh mắt thách thức: “Tại sao lại không được? Ai cho mày cái quyền quyết định đấy?”

Nguyễn Công Tuấn cứng họng, ánh mắt lúng túng tìm đến Chu Quang Hùng cầu cứu. Nhưng Chu Quang Hùng chỉ lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng lộ rõ sự e dè. Hắn thầm nghĩ, mày tự gây chuyện thì tự giải quyết, tao không muốn dính vào rắc rối này đâu. Cuối cùng, Nguyễn Công Tuấn đành nhượng bộ, để Nguyễn Hữu Đình ngồi lên xe của Chu Quang Hùng.

Xe lướt đi, ánh đèn pha từ xe Nguyễn Công Tuấn bám sát phía sau, rọi sáng cả khoảng sân nhà Nguyễn Hữu Đình. Ánh sáng chói lòa, như thể cậu vừa sắm một chiếc đèn Tết rực rỡ nhất xóm. Nguyễn Hữu Đình xuống xe, khẽ liếc nhìn Nguyễn Công Tuấn, giọng lạnh nhạt: “Có vào không?”

Chu Quang Hùng chưa kịp trả lời thì Nguyễn Công Tuấn đã chen vào, giọng đùa cợt nhưng đầy ý tứ: “Thằng Hùng qua nhà tao ngủ đi. Nó ngủ ngáy, ồn.”

Chu Quang Hùng trợn mắt, kinh ngạc nhìn Nguyễn Công Tuấn. Ngáy? Hắn còn chưa ngủ cùng anh lần nào, sao dám vu khống thế! Hắn xua tay, cười gượng: “Thôi, tao về ngủ cho lành. Tao về đây.”

Hắn phóng xe đi, để lại Nguyễn Hữu Đình và Nguyễn Công Tuấn đối diện nhau. Ánh mắt Nguyễn Hữu Đình sắc lạnh, như nhìn kẻ thù. Cậu quay người, bước vào sân, khóa cổng lại. Nguyễn Công Tuấn vẫn để đèn xe sáng, chờ cậu khóa xong rồi mới quay xe rời đi, gương mặt không chút biểu cảm.

“Đình!”

Giọng Nguyễn Công Tuấn vang lên, nhỏ như tiếng muỗi kêu, đầy lưu luyến. Anh cắn chặt răng, ánh mắt đượm buồn, nhưng vẫn quay đi. Từ tầng hai, Nguyễn Hữu Đình lặng lẽ nhìn xuống, bóng dáng Nguyễn Công Tuấn dần khuất xa. Cậu tự hỏi, liệu mình có quá lạnh lùng? Gương mặt anh buồn bã, tinh thần suy sụp, nhưng cậu tự nhủ đó không phải lỗi của mình. Nguyễn Hữu Đình thở dài, tự an ủi bản thân vài câu, cố xua đi cảm giác nặng nề để chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Công Tuấn dậy sớm, chạy bộ ngang qua nhà Nguyễn Hữu Đình. Anh dừng lại trước cổng, ánh mắt ngập ngừng, lén lút ngó vào trong như kẻ trộm. Vũ Thị Hiển đã dậy từ sớm, bắt gặp dáng vẻ rụt rè của anh. Bà khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Tuấn, làm gì mà thập thò ngoài đó. Đi vào đây.”

Nguyễn Công Tuấn giật mình, gương mặt thoáng đỏ, bước vào với vẻ cẩn trọng: “Cháu chào cô. Cô dậy sớm vậy ạ?”

Vũ Thị Hiển bật cười, ánh mắt hiền từ: “Cô dậy sớm là chuyện bình thường, cháu nghỉ Tết không ngủ thêm mà lại dậy sớm qua nhà cô ngó nghiêng vậy. Tìm thằng Đình à? Đình, nó còn đang ngủ trên tầng ấy. Cháu lên mà kiếm nó.”

Nguyễn Công Tuấn vội xua tay, giọng ngập ngừng: “Dạ thôi cô, Đình ngủ thì cứ để nó ngủ.”

Anh sợ làm Nguyễn Hữu Đình tỉnh giấc, sợ cậu sẽ giận thêm. Vũ Thị Hiển nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch: “Tuấn, trên thành phố làm việc thay đổi nhiều đấy.”

Nguyễn Công Tuấn cười gượng: “Đâu có đâu cô. Cháu vẫn bình thường mà.”

Vũ Thị Hiển lắc đầu, giọng đùa vui: “Đâu ra, rụt rè hẳn đi. Trước còn mạnh dạn xông vào nhà cô chạy thẳng lên phòng thằng Đình, giờ tự dưng ngại ngùng thế này.”

Anh gãi đầu, nụ cười ngượng ngùng: “Lớn rồi khác mà cô.”

Bà vỗ nhẹ vào bắp tay săn chắc của anh, giọng đầy yêu thương: “Mà hai đứa cũng lớn rồi, sắp đến 30 tuổi rồi, trên thành phố có gì khuyên nhủ nhau kiếm người yêu đi, năm sau ra mắt người yêu rồi cưới vợ sinh con. Cô mong có cháu bế lắm rồi. Gái thành phố hay gái quê đều được, miễn sao hai đứa thích.”

Nghe đến đây, gương mặt Nguyễn Công Tuấn cứng đờ, nụ cười gượng gạo dần tắt. Anh cố đùa: “Không cưới vợ được không cô?”

Vũ Thị Hiển nhướng mày: “Không cưới vợ thì cưới ai, định ế chắc.”

“Lấy chồng được mà cô.”

Vũ Thị Hiển bật cười, đánh yêu vào vai anh: “Thằng này, khéo đùa thật chứ. Ở lại nhà cô ăn sáng, giờ cô đi nấu.”

Nguyễn Công Tuấn lắc đầu, từ chối khéo: “Dạ thôi cô ạ, khi khác chứ nhà cháu mẹ cháu chắc giờ cũng nấu rồi.”

Vũ Thị Hiển trề môi: “Thằng này, cứ hơi tí khi khác xong chả thấy đâu.”

“Thôi, thật mà cô. Để khi khác, nào…”

Anh nghĩ thầm, nào con trai cô không giận cháu, cháu mới dám qua ăn trực. Nghĩ là vậy nhưng anh không dám nói trực tiếp, tạm biệt Vũ Thị Hiển mà chạy về nhà, từ trên tầng hai sớm đã có ánh mắt dõi xuống theo dõi cuộc trò chuyện của hai người, tuy không thể nghe thành tiếng nhưng xem sắc mặt với khẩu hình miệng mà đoán bừa thôi.

2

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.