TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Lên thành phố

Cô kể rằng chiều nay đã thấy anh giữa đám đông, nhưng không thể tiếp cận. Giờ đây, khi anh đứng ngay trước mặt, cô không giấu được niềm vui. Từng đường nét trên gương mặt anh, sắc sảo và nam tính, khiến cô ngẩn ngơ. Nguyễn Công Tuấn chỉ mỉm cười, khéo léo đáp lại.

Nguyễn Công Tuấn khựng người, bất ngờ trước tình huống này. Lòng anh chẳng chút màng đến việc làm quen hay bắt chuyện với bất kỳ ai. Anh lười biếng, đầu óc trống rỗng, bất giác nhớ đến Nguyễn Hữu Đình. Một nụ cười khẽ nở trên môi, anh đáp: "Xin lỗi em nhé, anh có người yêu rồi."

Lời nói dối tuôn ra, nhẹ nhàng nhưng đầy bất ngờ. Nguyễn Công Tuấn chẳng hiểu tại sao mình lại thốt lên điều đó. Xin tài khoản xã hội để làm quen vốn là chuyện quen thuộc, nhưng lần này, anh lại chẳng muốn chia sẻ. Có lẽ, anh mệt mỏi với những lần bắt đầu tẻ nhạt, tìm hiểu ai đó rồi kết thúc trong vô nghĩa. Có lẽ vậy.

"A, vậy sao. Em xin lỗi anh." Cô gái trước mặt thoáng ngượng ngùng, đôi mắt lộ vẻ tiếc nuối. Thà không xin được thông tin của anh còn hơn phải nhận tin sốc rằng anh đã có người yêu. Nhưng nghĩ lại, một người như Nguyễn Công Tuấn có người yêu cũng chẳng có gì lạ.

"À, không sao." Anh gãi đầu, nụ cười nhạt dần. Anh vẫy tay, bước sâu vào trong cửa hàng. Những bước chân thong dong, anh nhặt lấy một đống đồ: mì tôm, phở ăn liền, đồ ăn vặt, và cả một lốc bánh bông lan hình con cá phủ đầy dăm bông thơm lừng.

"Em ơi, anh lấy hết mấy cái này, thanh toán cho anh với." Giọng anh vang lên, thoải mái nhưng thoáng chút vội vã.

"Dạ, anh mua cho người yêu sao?" Cô gái tò mò hỏi, ánh mắt lấp lánh.

"À, ừ." Nguyễn Công Tuấn đáp qua loa, chẳng suy nghĩ nhiều. Thực ra, anh chỉ mua theo thói quen, chưa nghĩ sẽ cho ai. Nếu có, chắc là cho thằng Đình.

Hai túi đồ to tướng treo lủng lẳng trên tay cầm xe, một túi còn lại nhét vào cốp chẳng vừa, đành đặt tạm ở chỗ để chân. Anh phóng xe, gió lùa qua tóc, lòng rạo rực, háo hức muốn quay về Hà Nội ngay lập tức. Tâm trạng anh như được tiếp thêm sức sống, đôi mắt sáng lên khi nghĩ về những ngày sắp tới.

Về đến nhà, bố mẹ anh ngạc nhiên khi thấy anh trở về sớm.

"Con mua gì lắm thế?"

Mẹ anh hỏi, ánh mắt tò mò nhìn những túi đồ đầy ắp.

"Mua để ăn dần, đỡ phải ra ngoài. Ở quê rẻ hơn trên thành phố nhiều, mẹ ạ." Anh cười, giọng thản nhiên.

"Thế thì bao giờ thiếu, gọi mẹ, mẹ chuyển lên cho. Nhiều thế này thì để đâu cho đủ." Mẹ anh lắc đầu, giọng pha chút trách móc.

"Con nhét vào vali với cốp, chắc đủ. Tầm này nhằm nhò gì." Nguyễn Công Tuấn cười lớn, tự tin. Anh xả quần áo trong vali ra giường, ba túi đồ ăn được đặt ngay ngắn trước mặt. Anh dành cả tiếng đồng hồ, tỉ mỉ xếp từng món vào chỗ, ánh mắt chăm chú như đang làm một việc quan trọng.

Ở một nơi khác, Nguyễn Hữu Đình ngồi trong căn phòng tĩnh lặng. Đêm nay, không có Nguyễn Công Tuấn qua làm phiền, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đâu đó, một khoảng trống vô hình ùa đến, khiến lòng cậu trĩu nặng. Tim cậu như bị khoét một lỗ hổng, khô nứt, đau đớn. Cậu tự hỏi, mối quan hệ giữa hai người sẽ kéo dài bao lâu, và đến khi nào mới chấm dứt. Khi đó, liệu chỉ mình cậu chìm trong vũng bùn lầy lội?

"Cháu lên rồi à?" Tiếng Vũ Thị Hiển vang lên, kéo Nguyễn Công Tuấn khỏi dòng suy nghĩ. Bà chạy nhanh vào nhà, tay xách nải chuối, mấy gói bánh, một lốc sữa và một hộp thuốc bổ gan.

Nguyễn Chí Hữu từ trong nhà bước ra, dáng vẻ chậm rãi. Từ ngày tay chân yếu đi, ông chẳng làm gì nhiều, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, để cô Vũ Thị Hiển tất bật lo toan.

"Tuấn à, cháu lớn quá nhỉ? Thanh niên xa nhà trông chững chạc hẳn."

Ông cười, ánh mắt hiền từ nhìn anh. Nguyễn Công Tuấn nhận ra cậu thừa hưởng đôi mắt sáng ngời, đôi môi mỏng từ mẹ, và chiếc mũi cao thẳng từ bố.

"Cháu chào chú." Anh cúi đầu, giọng lễ phép.

"Có khỏe không?" Ông hỏi, giọng trầm ấm.

"Cháu khỏe, chú ạ. Chú có khỏe không?" Anh đáp, ánh mắt chân thành.

"Chú bớt khỏe rồi, ha ha. Tay chân dạo này yếu, nghỉ làm vài bữa để tĩnh dưỡng. Thằng Đình trên đấy có khỏe không, cháu?" Ông cười lớn, nhưng giọng thoáng chút mệt mỏi.

"Dạ, khỏe chú ạ." Nguyễn Công Tuấn gật đầu.

"Ha ha, tốt rồi. Sợ nó xa nhà bỏ bê ăn uống thì chết. À, chú hỏi này, nó có người yêu chưa?" Ông tò mò, ánh mắt lấp lánh.

"À, cái này cháu nghĩ là chưa." Anh trả lời, giọng hơi ngập ngừng.

"Thằng này sao lại nghĩ là chưa được? Thế cháu thì sao? Đẹp trai, nhà giàu thế này mà chưa có người yêu thì lạ lắm." Ông bật cười, vỗ vai anh đầy thân mật.

"Cháu cũng chưa có, chú ạ." Nguyễn Công Tuấn cười, giọng pha chút bối rối.

"Thằng này biết đùa. Cao to thế này, ối cô thích đấy." Ông tiếp tục trêu.

"Thật mà chú, cháu còn sợ ế đây." Anh cười lớn, cố giấu đi chút ngượng ngùng.

"Ha ha, nhà chú mà có con gái, chú gả luôn cho mày." Ông vỗ vai anh, những cú vỗ mạnh mẽ vang lên bốp bốp. Nguyễn Công Tuấn khẽ nhăn mặt, tự hỏi: "Sao chú bảo tay yếu?"

Nguyễn Chí Hữu không nói thêm, chỉ nhờ anh gửi lời hỏi thăm đến Nguyễn Hữu Đình, bảo cậu nhớ nhà thì về. Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng. Cô Vũ Thị Hiển từ trong nhà bước ra, tay xách một túi đồ nặng trĩu. Anh nhìn xe, biết sẽ khó nhét thêm, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.

Tạm biệt cô chú, Nguyễn Công Tuấn phóng xe trên đường cao tốc. Trời vẫn còn ấm, chưa quá nóng. Anh tính toán, nếu đi thẳng, mất khoảng một tiếng là đến nơi. Không muốn dừng nghỉ, anh vượt qua những chiếc ô tô khác, gió thổi mạnh qua mặt, mang theo cảm giác tự do.

4

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.