TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Phụ huynh cho đồ

Cùng lúc đó, Nguyễn Hữu Đình trở về nhà sớm hơn thường lệ. Tủ lạnh trống trơn, chẳng còn gì để ăn. Cậu liếc đồng hồ, tự hỏi: "Giờ có nên ra ngoài ăn không?"

Lâu rồi chưa ra quán, cậu thèm một bữa cơm tử tế, nhưng nghĩ đến tiền lương eo hẹp, cậu thở dài. Một bữa ngoài quán bằng hai bữa nấu tại nhà. Cậu cảm thấy trống trải, hụt hẫng. Gần ba ngày Nguyễn Công Tuấn không xuất hiện, ngoài mặt cậu tỏ ra vui mừng vì được yên tĩnh, nhưng trong lòng lại ngập tràn nỗi nhớ.

Cậu quyết định gác mọi suy nghĩ sang một bên. Hiện tại, cậu cần ra siêu thị mua thức ăn. Chợ giờ đã vãn, siêu thị cách nhà khoảng 15 phút đi bộ. Nguyễn Hữu Đình rửa mặt cho tỉnh táo, khoác áo, mở cửa...

Nguyễn Công Tuấn đứng ngay trước cửa, khiến cậu giật mình. Đằng sau anh là một chiếc vali lớn, hai túi đồ to buộc chặt ở tay cầm. Cậu tròn mắt: "Đây là định dọn sang ở luôn sao?"

Hai người nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc. Nguyễn Công Tuấn lúng túng hạ tay khi vừa định bấm chuông. Thấy cậu, anh siết chặt tay, cố kìm nén ý muốn ôm cậu vào lòng. Nguyễn Hữu Đình thoáng sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh.

Cậu hít sâu, lên tiếng: "Gì đây? Vali, túi to túi nhỏ kia là gì? Mày tới đây lánh nạn chắc?"

Nguyễn Công Tuấn bật cười, ánh mắt tinh nghịch: "Thì làm sao? Ngạc nhiên à? Bất ngờ không? Qua ở với mày cho đỡ cô đơn."

"Đéo mướn, lượn." Nguyễn Hữu Đình gắt, nhưng khóe môi khẽ cong, ánh mắt chẳng giấu được chút ấm áp.

Nguyễn Công Tuấn thản nhiên xem lời chào lạnh lùng của Nguyễn Hữu Đình như lời mời gọi. Anh kéo vali, định bước vào nhà, nhưng Nguyễn Hữu Đình nhanh chóng giơ tay chặn lại, ánh mắt sắc lạnh.

“Làm gì?”

Nguyễn Công Tuấn ngáp dài, giọng tỉnh bơ: “Còn làm gì? Tới ăn, ngủ, nghỉ.”

“Cút. Không phục vụ.” Nguyễn Hữu Đình đáp thẳng thừng, khiến Nguyễn Công Tuấn khựng lại, ngỡ ngàng. Mới hai ngày không gặp, cậu đã trở nên gai góc như chú mèo hoang, đôi mắt lườm anh đầy thách thức. Nguyễn Công Tuấn nhếch môi, thấy dáng vẻ ấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Mày đi đâu?” Anh liếc nhìn bộ quần áo giản dị trên người cậu.

“Mua thức ăn.” Nguyễn Hữu Đình không muốn đôi co, nghiêng người lách qua anh. Nhưng Nguyễn Công Tuấn nhanh tay nắm lấy cánh tay cậu, nở nụ cười tinh quái. “Mở cửa cho tao cất đồ vào nhà trước đã.”

“Đéo.” Nguyễn Hữu Đình lạnh lùng đáp, mặt không chút cảm xúc.

“Mất đồ thì sao?”

“Liên quan gì tao?”

“Mẹ mày gửi ít đồ lên, mày không muốn lấy à?” Nguyễn Công Tuấn nhướng mày, giọng trêu chọc.

Nguyễn Hữu Đình sững sờ, mắt mở to: “Mày về quê?”

“Ừ. Mày nghĩ hai ngày tao không qua tìm mày thì tao đi đâu?”

“Đi chết.” Nguyễn Hữu Đình bĩu môi, giọng hờn dỗi.

Nguyễn Công Tuấn bật cười, không đáp. Nguyễn Hữu Đình im lặng, miễn cưỡng mở cửa cho anh cất vali rồi khóa lại. Cậu bước thẳng tới thang máy, Nguyễn Công Tuấn vội đuổi theo, chen vào cùng. Trong không gian chật hẹp, ánh sáng thang máy phản chiếu gương mặt cau có của Nguyễn Hữu Đình. Nguyễn Công Tuấn lén giơ điện thoại, lặng lẽ chụp một bức ảnh, khóe môi khẽ cong.

Ra ngoài, Nguyễn Hữu Đình đồng ý để Nguyễn Công Tuấn chở đi siêu thị. Anh phóng xe vùn vụt, chỉ chưa đầy mười lăm phút đã tới nơi. Nguyễn Hữu Đình cầm giỏ, bước vào khu đông lạnh, cẩn thận chọn thịt lợn và ức gà. Ở quầy rau, cậu nhặt bắp cải, su su, động tác nhanh nhẹn. Khi ngang qua khu đồ ăn vặt, ánh mắt cậu sáng lên, thoáng khao khát. Nguyễn Công Tuấn đi sau, lặng lẽ quan sát, tay đút túi, bước chân chậm rãi bám sát.

Tính tiền xong, cả hai lên xe về. Gương mặt Nguyễn Hữu Đình ảm đạm, phản chiếu trong gương xe. Nguyễn Công Tuấn liếc nhìn, tay siết chặt tay ga, tập trung lái.

“Bám chắc vào.”

“Hả?”

Nguyễn Hữu Đình không nghe rõ, tiếng gió át đi lời anh. Đột nhiên, Nguyễn Công Tuấn tăng tốc. Cậu giật mình, ngả người ra sau, hai tay vội túm lấy áo anh, tim đập thình thịch. Dần dần, cậu thả lỏng, ngồi thẳng, nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong, dang tay tận hưởng cảm giác tự do. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Công Tuấn vô tình khiến cậu mỉm cười.

Về đến nhà, Nguyễn Hữu Đình xách túi đồ vào bếp, bật máy hút mùi ầm ĩ. Nguyễn Công Tuấn kéo vali ra phòng khách, cẩn thận tháo hai túi đồ buộc ở tay cầm.

“Cần tao giúp gì không?”

“Cần. Cút khuất mắt tao.” Nguyễn Hữu Đình đáp, giọng khô khốc.

Nguyễn Công Tuấn bĩu môi, lôi điện thoại ra, lén chụp vài bức ảnh cậu đang lúi húi trong bếp, rồi thỏa mãn cất vào album riêng. Bữa tối nhanh chóng hoàn thành: rau luộc, thịt luộc, một bát nước mắm. Nguyễn Hữu Đình xới một bát cơm nhỏ, còn Nguyễn Công Tuấn vét sạch nồi, bát đầy ắp. Anh liếc nhìn bàn ăn đơn giản, thầm nghĩ: “Tối nay ăn healthy à?”

Cả hai im lặng dùng bữa. Xong xuôi, Nguyễn Hữu Đình dọn dẹp bát đũa gọn gàng trong chốc lát. Đôi mắt cậu sáng rực khi mở túi đồ mẹ gửi. Cậu sắp từng món ra bàn: một nải chuối chín vàng, hộp thuốc bổ đắt tiền, vài gói kẹo lạc, bánh gạo vị ngô. Cậu gật gù, hài lòng vì đồ còn nguyên vẹn.

Đến túi thứ hai, Nguyễn Công Tuấn bảo là của mẹ anh gửi, kêu chia cho cậu. Thực ra, anh nói dối. Bên trong là những hoa quả chua mà cậu mê. Nguyễn Hữu Đình reo lên, cả người lâng lâng, tưởng tượng cảnh nhâm nhi chúng khi xem phim. Cậu thầm cảm ơn mẹ anh.

“Nhà mày trồng mấy thứ này à?” Cậu hỏi, mắt lấp lánh.

“Mới trồng vài năm.” Nguyễn Công Tuấn đáp, tay với lấy quả cóc. Nhưng “bốp”, Nguyễn Hữu Đình tát nhẹ vào tay anh, giọng hậm hực: “Lượn đi. Mẹ mày bảo chia cho tao. Nhà mày chắc đầy rồi, lấy gì nữa!”

Nguyễn Công Tuấn hừ hừ, ấm ức nhìn cậu. Cậu liếc sang vali lớn, ánh mắt nghi ngờ. “Cái đó là gì?”

“Của tao mang lên cho mày. Mở ra đi.” Nguyễn Công Tuấn thản nhiên đáp.

Nguyễn Hữu Đình do dự, kéo vali mở ra. Đôi mắt cậu trợn tròn, lấp lánh kinh ngạc. Cậu lôi từng món, giọng phấn khích. Cậu hít một hơi, không tin nổi số đồ ăn vặt chất đầy trước mặt. Dù vẫn ghét Nguyễn Công Tuấn, cậu phải thừa nhận anh không đến nỗi tệ, nhất là khi mang cả “kho báu” này.

Nguyễn Công Tuấn nằm dài trên sofa, lén nhìn màn hình điện thoại. Gương mặt rạng rỡ của Nguyễn Hữu Đình hiện lên, khiến anh khẽ mỉm cười, lòng thầm mãn nguyện.

Màn hình sáng lên, đôi mắt Nguyễn Hữu Đình cong cong như vầng trăng khuyết. Đêm nay, bầu trời u ám, không trăng, chỉ có những đám mây nặng nề. Dường như ánh sáng của vầng trăng đã bị cậu nuốt trọn. Nguyễn Công Tuấn đứng đó, ngẩn ngơ, bị nụ cười rạng rỡ của cậu kéo hồn. Niềm vui của Đình lan tỏa, khiến Tuấn bất giác mỉm cười, lòng ấm áp lạ thường.

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.