0 chữ
Chương 30
Chương 30: Gặp bố mẹ cậu
“Ổn ạ.”
Nguyễn Công Tuấn đáp nhẹ, giọng anh trầm đều, ngắn gọn. Anh lặng lẽ quan sát bố, giọng ông vẫn khàn đặc, mang chút khó nghe nhưng đầy ấm áp. Ông lại tiếp tục, như thể không muốn bỏ qua cơ hội nhắc nhở: “Con mang mấy viên thuốc ngậm ho, đau rát họng đấy. Thỉnh thoảng bố ngậm cho đỡ. Thuốc không uống thì cũng phải ngậm vào.”
“Bố biết rồi. Con ăn nhanh đi, kẻo nguội mất ngon.” Ông gật đầu, đôi tay gầy guộc khẽ gắp một miếng thịt gà đặt vào bát con trai. Nguyễn Công Tuấn đưa bát ra, đón lấy miếng thịt với một cảm giác thân thuộc. Sau bữa cơm, anh ngồi một mình, tay cầm quả ổi chấm muối, cắn từng miếng nhỏ. Bất chợt, ký ức ùa về. Những lần ăn uống ở nhà cậu, hiếm hoi lắm mới có hoa quả tráng miệng. Anh khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm.
Bước ra sau nhà, Nguyễn Công Tuấn dừng chân trước cây khế sum suê cành lá. Những chùm quả nhỏ lấp ló giữa tán lá xanh khiến anh nheo mắt nhìn kỹ. Một ý nghĩ lóe lên. Anh vội chạy vào bếp, mở tủ dưới bồn rửa bát, lôi ra một thùng túi bóng. Anh chọn chiếc túi to nhất, có màu sắc nổi bật. Giữa trưa nắng gắt, anh không vội hái quả. Anh quyết định chờ đến chiều tối, khi thời tiết dịu mát, mới bắt đầu.
Chiều buông xuống, Nguyễn Công Tuấn định chạy ra đình làng, nơi hội người già và đám thanh niên khỏe mạnh trong làng tụ tập đánh bóng chuyền. Anh mỉm cười, nghĩ đến việc đã lâu lắm rồi mình chưa xuất hiện ở đây. Có lẽ mọi người trong xóm đã gần quên anh. Lần này trở về, anh thay đổi nhiều. Gương mặt điển trai hơn, dáng người cao lớn, bờ vai vững chắc, và chiếc bụng săn chắc với những khối cơ ẩn hiện sau lớp áo ướt đẫm mồ hôi.
Sân bóng hôm ấy đông lạ thường. Chị em trong xóm, vốn chẳng mấy khi đến xem đám người già đánh bóng chuyền, hôm nay lại kéo đến chật kín. Đàn bà, con gái, những cô gái chưa chồng, tất cả đều có mặt. Tin đồn lan nhanh: một chàng trai đẹp mã, con trai ông giàu nhất làng, vừa từ xa trở về. Ai cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng, và nếu may mắn, chiếm được trái tim anh. Nguyễn Công Tuấn, giữa những ánh mắt tò mò và lời xì xào, vẫn điềm nhiên tung cú đánh bóng đầy mạnh mẽ.
Trong đám đông ồn ào, một chiếc xe đạp cũ chậm rãi lăn bánh ngang qua. Người phụ nữ trung niên trên xe khẽ dừng lại, đôi mắt đượm buồn hướng về phía sân bóng. Đôi mắt mờ đυ.c ấy như đang chờ đợi một điều gì đó bất ngờ. Bất chợt, bà cất tiếng gọi, giọng thân thiện mà đầy xúc cảm: “Tuấn à, cháu mới về hả?”
Nguyễn Công Tuấn quay lại, nhận ra người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Mái tóc bà đã điểm vài sợi bạc, làn da ngăm đen khác hẳn với mẹ anh. Đôi mắt bà đầy nếp nhăn, như chứa đựng cả một đời sầu muộn. Anh lễ phép cúi đầu, đáp: “Cháu chào cô. Cháu mới về trưa nay thôi.”
“Vậy à. Cháu lâu rồi có còn chơi với thằng Đình không?” Vũ Thị Hiển hỏi, giọng dè dặt, như đang cố che giấu một nỗi niềm. Nguyễn Công Tuấn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời nhẹ nhàng: “Cháu tối qua còn ngủ nhà nó mà cô. Sao vậy ạ?”
“Vậy à? À, không có gì. Thằng Đình trên đấy có khỏe không cháu? Lâu rồi nó không về nhà, cô cũng không biết nó thế nào. Nhìn qua màn hình điện thoại, nó cứ bật cái gì che mặt, bảo bật cái này vui. Cô chẳng biết mặt mũi nó có hồng hào không.” Giọng bà nhỏ dần, đầy lo lắng.
Nguyễn Công Tuấn khựng lại. Hình ảnh gương mặt xanh xao của Nguyễn Hữu Đình hiện lên trong tâm trí anh. Lúc thì hồng hào bất thường, lúc lại trắng bệch, xanh nhợt khiến anh từng hoảng hốt. Anh trầm ngâm, cân nhắc từng lời: “Đình khỏe cô ạ. Làm trên đấy nó bận, nên không muốn cô lo lắng nhiều. Cháu thường xuyên qua chơi, chăm nom nó mà.”
“Vậy à? Vậy có gì cháu để ý thằng Đình cho cô nhé.” Bà thở phào, ánh mắt sáng lên chút hy vọng.
“Vâng ạ, cô cứ tin cháu. Mà thằng Đình có bật mấy cái linh tinh che mặt thì không có gì đâu cô. Có thể hôm đấy nó mệt, không muốn cô thấy khuôn mặt ủ dột. Cô biết thì cũng đừng nhắc gì tới, nó căng thẳng, sợ cô lo nghĩ nhiều. Thành ra sau này nó có thể hạn chế gọi bật camera đấy cô. Cô cứ để nó thoải mái, đi làm nhiều lúc mệt, cô lo quá nó lại nghĩ ngợi.” Anh nói chậm rãi, cố gắng trấn an.
“Vậy à. Cô biết rồi. Cô cảm ơn cháu nhé. Bao giờ cháu đi để cô gửi ít đồ cho nó.” Bà gật đầu, giọng nhẹ nhõm hơn.
“Dạ, ngày kia cháu đi. Cô gửi gì cho nó thì cứ để cháu mang lên.” Anh đáp, nở một nụ cười ấm áp.
“Ừ, mai cô mang sang. Cảm ơn cháu nhiều nhé.” Vũ Thị Hiển cười, đôi mắt sáng lên chút vui vẻ.
“Cô đừng khách sáo. Cháu với nó là… bạn bè mà.” Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, lòng nặng trĩu. Hình ảnh đêm hôm qua ùa về, khiến anh thoáng dè dặt. Có lẽ vài ngày nữa, cảm xúc xáo trộn trong anh sẽ ổn định lại.
Cơm tối xong, Nguyễn Công Tuấn bước ra ngoài, muốn đi dạo một vòng quanh làng. Đầu ngõ, một cửa hàng tạp hóa sáng rực ánh đèn thu hút ánh nhìn của anh. Vài chiếc xe máy, xe điện dựng trước cửa. Anh ngạc nhiên, sao lúc về lại không để ý đến nơi này? Bước vào, anh nhận ra cửa hàng giống như một siêu thị thu nhỏ, cái gì cũng có. Anh rút điện thoại, mở cuộc trò chuyện với Đình. Màn hình hiện lên tin nhắn gần nhất, cách đây nửa tháng. Anh khựng lại, chỉ muốn chụp một bức ảnh gửi cho cậu, nhưng lòng lại trĩu nặng.
“A, anh… anh là con nhà chú Sơn phải không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ quầy thu ngân. Nguyễn Công Tuấn ngẩng đầu, thấy cô gái trẻ với đôi mắt sáng rực, e dè tiến đến. Anh gật đầu, hơi ngượng ngùng. Cô gái cười rạng rỡ, ngại ngùng hỏi: “Anh có thể cho em xin Facebook làm quen được không?”
Nguyễn Công Tuấn đáp nhẹ, giọng anh trầm đều, ngắn gọn. Anh lặng lẽ quan sát bố, giọng ông vẫn khàn đặc, mang chút khó nghe nhưng đầy ấm áp. Ông lại tiếp tục, như thể không muốn bỏ qua cơ hội nhắc nhở: “Con mang mấy viên thuốc ngậm ho, đau rát họng đấy. Thỉnh thoảng bố ngậm cho đỡ. Thuốc không uống thì cũng phải ngậm vào.”
“Bố biết rồi. Con ăn nhanh đi, kẻo nguội mất ngon.” Ông gật đầu, đôi tay gầy guộc khẽ gắp một miếng thịt gà đặt vào bát con trai. Nguyễn Công Tuấn đưa bát ra, đón lấy miếng thịt với một cảm giác thân thuộc. Sau bữa cơm, anh ngồi một mình, tay cầm quả ổi chấm muối, cắn từng miếng nhỏ. Bất chợt, ký ức ùa về. Những lần ăn uống ở nhà cậu, hiếm hoi lắm mới có hoa quả tráng miệng. Anh khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm.
Bước ra sau nhà, Nguyễn Công Tuấn dừng chân trước cây khế sum suê cành lá. Những chùm quả nhỏ lấp ló giữa tán lá xanh khiến anh nheo mắt nhìn kỹ. Một ý nghĩ lóe lên. Anh vội chạy vào bếp, mở tủ dưới bồn rửa bát, lôi ra một thùng túi bóng. Anh chọn chiếc túi to nhất, có màu sắc nổi bật. Giữa trưa nắng gắt, anh không vội hái quả. Anh quyết định chờ đến chiều tối, khi thời tiết dịu mát, mới bắt đầu.
Sân bóng hôm ấy đông lạ thường. Chị em trong xóm, vốn chẳng mấy khi đến xem đám người già đánh bóng chuyền, hôm nay lại kéo đến chật kín. Đàn bà, con gái, những cô gái chưa chồng, tất cả đều có mặt. Tin đồn lan nhanh: một chàng trai đẹp mã, con trai ông giàu nhất làng, vừa từ xa trở về. Ai cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng, và nếu may mắn, chiếm được trái tim anh. Nguyễn Công Tuấn, giữa những ánh mắt tò mò và lời xì xào, vẫn điềm nhiên tung cú đánh bóng đầy mạnh mẽ.
Nguyễn Công Tuấn quay lại, nhận ra người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Mái tóc bà đã điểm vài sợi bạc, làn da ngăm đen khác hẳn với mẹ anh. Đôi mắt bà đầy nếp nhăn, như chứa đựng cả một đời sầu muộn. Anh lễ phép cúi đầu, đáp: “Cháu chào cô. Cháu mới về trưa nay thôi.”
“Vậy à. Cháu lâu rồi có còn chơi với thằng Đình không?” Vũ Thị Hiển hỏi, giọng dè dặt, như đang cố che giấu một nỗi niềm. Nguyễn Công Tuấn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời nhẹ nhàng: “Cháu tối qua còn ngủ nhà nó mà cô. Sao vậy ạ?”
Nguyễn Công Tuấn khựng lại. Hình ảnh gương mặt xanh xao của Nguyễn Hữu Đình hiện lên trong tâm trí anh. Lúc thì hồng hào bất thường, lúc lại trắng bệch, xanh nhợt khiến anh từng hoảng hốt. Anh trầm ngâm, cân nhắc từng lời: “Đình khỏe cô ạ. Làm trên đấy nó bận, nên không muốn cô lo lắng nhiều. Cháu thường xuyên qua chơi, chăm nom nó mà.”
“Vậy à? Vậy có gì cháu để ý thằng Đình cho cô nhé.” Bà thở phào, ánh mắt sáng lên chút hy vọng.
“Vâng ạ, cô cứ tin cháu. Mà thằng Đình có bật mấy cái linh tinh che mặt thì không có gì đâu cô. Có thể hôm đấy nó mệt, không muốn cô thấy khuôn mặt ủ dột. Cô biết thì cũng đừng nhắc gì tới, nó căng thẳng, sợ cô lo nghĩ nhiều. Thành ra sau này nó có thể hạn chế gọi bật camera đấy cô. Cô cứ để nó thoải mái, đi làm nhiều lúc mệt, cô lo quá nó lại nghĩ ngợi.” Anh nói chậm rãi, cố gắng trấn an.
“Vậy à. Cô biết rồi. Cô cảm ơn cháu nhé. Bao giờ cháu đi để cô gửi ít đồ cho nó.” Bà gật đầu, giọng nhẹ nhõm hơn.
“Dạ, ngày kia cháu đi. Cô gửi gì cho nó thì cứ để cháu mang lên.” Anh đáp, nở một nụ cười ấm áp.
“Ừ, mai cô mang sang. Cảm ơn cháu nhiều nhé.” Vũ Thị Hiển cười, đôi mắt sáng lên chút vui vẻ.
“Cô đừng khách sáo. Cháu với nó là… bạn bè mà.” Nguyễn Công Tuấn khẽ thở dài, lòng nặng trĩu. Hình ảnh đêm hôm qua ùa về, khiến anh thoáng dè dặt. Có lẽ vài ngày nữa, cảm xúc xáo trộn trong anh sẽ ổn định lại.
Cơm tối xong, Nguyễn Công Tuấn bước ra ngoài, muốn đi dạo một vòng quanh làng. Đầu ngõ, một cửa hàng tạp hóa sáng rực ánh đèn thu hút ánh nhìn của anh. Vài chiếc xe máy, xe điện dựng trước cửa. Anh ngạc nhiên, sao lúc về lại không để ý đến nơi này? Bước vào, anh nhận ra cửa hàng giống như một siêu thị thu nhỏ, cái gì cũng có. Anh rút điện thoại, mở cuộc trò chuyện với Đình. Màn hình hiện lên tin nhắn gần nhất, cách đây nửa tháng. Anh khựng lại, chỉ muốn chụp một bức ảnh gửi cho cậu, nhưng lòng lại trĩu nặng.
“A, anh… anh là con nhà chú Sơn phải không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ quầy thu ngân. Nguyễn Công Tuấn ngẩng đầu, thấy cô gái trẻ với đôi mắt sáng rực, e dè tiến đến. Anh gật đầu, hơi ngượng ngùng. Cô gái cười rạng rỡ, ngại ngùng hỏi: “Anh có thể cho em xin Facebook làm quen được không?”
11
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
