TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 74
Chương 74

Nàng rất nhát gan, cũng rất rõ nếu An Như Ý muốn dùng tới thứ đó, phần lớn chính là để làm nhục nàng. Làm sao nàng có thể không sợ hãi? Trong lòng chỉ biết ngửa mặt kêu trời.

Nàng... nàng sao mà khổ đến thế, chẳng lẽ sắp mất mạng thật rồi sao?

Cuộc đối thoại ấy chưa kịp kéo dài lâu.

Giống như có kẻ cố tình trêu đùa nàng vậy, Ngọc Loan Trai bất ngờ có khách không mời mà đến.

Người đến chính là Oanh Nhi - cung nữ lớn tuổi nhất ở Lâm Hoa Cung.

Sắc mặt Chi Chi lập tức tái nhợt.

Oanh Nhi mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thẩm Phụng Nghi đừng sợ, Lương Đệ vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã pha một ít trà Long Tỉnh thượng hạng, mời Phụng Nghi sang ngồi chơi, cùng nhau thưởng trà một chén.”

Lời vừa dứt, nàng ta căn bản không để cho Chi Chi cơ hội mở miệng.

Hai cung nữ lập tức bước tới, cùng lúc áp sát hai bên, trực tiếp kẹp lấy nàng.

Ý tứ quá rõ ràng, muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng vẫn phải đi.

Chi Chi yếu ớt biết bao, đừng nói là hai người, chỉ một người thôi nàng cũng chẳng thể thoát ra.

Oanh Nhi khẽ cười, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Thẩm Phụng Nghi, người thức thời mới là tuấn kiệt. Lương Đệ đã có lòng mời ngươi dùng trà, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Chi Chi khẽ run, cố giữ bình tĩnh cất giọng: “Đáng lẽ phải vậy.”

Oanh Nhi thấy nàng không phản kháng vô ích, liền nở một nụ cười hài lòng.

Nàng cũng xem như là người khôn ngoan, biết rõ có chống cự cũng chẳng ích gì.

Chỉ trách nàng sinh ra với gương mặt khiến người khác chướng mắt đến vậy, An Lương Đệ sao có thể dung thứ cho nàng?

Chiều hôm đó, ngay khoảnh khắc Thái tử xuất hiện, Oanh Nhi đã nhìn ra rồi.

Con hồ ly tinh này lại dám giữa thanh thiên bạch nhật, ngay dưới mí mắt An Lương Đệ mà quyến rũ Thái tử. Tâm tư dưới lớp da thịt mịn màng kia đã hiện rõ rành rành, ai nhìn mà chẳng hiểu. An Lương Đệ sao có thể để yên?

Đêm nay, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại hầm của Lâm Hoa Cung đi.

Sau này tự nhiên còn có rất nhiều thứ để nàng ta từ từ nếm trải.

Còn mong chờ ngày tháng tốt đẹp nào nữa sao?

Không có sự sủng ái của Thái tử, ở nơi Đông cung này, sắc đẹp chính là tai họa chứ chẳng phải phúc phần gì.

“Thẩm Phụng Nghi quả thật thông minh, cũng biết nhìn rõ thời thế đấy.”

Nói dứt lời, Oanh Nhi liền hất cằm, ra hiệu cho những người đi theo mình.

“Đi thôi.”

Bốn cung nữ đi sát phía sau Chi Chi, tuy không trực tiếp kẹp chặt nàng nhưng lại vây quanh thành một vòng, khiến nàng không thể bước lệch nửa bước.

Trong lòng Chi Chi run rẩy, tuy vậy vẫn cố gắng bước theo các nàng ra ngoài. Nhưng đầu óc nàng lại vô cùng tỉnh táo, không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra khi đến Lâm Hoa Cung mà đang tập trung suy tính vị trí của các tẩm cung trong Đông cung.

Lâm Hoa Cung nằm rất xa so với Ngọc Loan Trai, tọa lạc ở phía sau bên trái của Trường Xuân Cung nơi Thái tử phi ở, và còn cách xa hơn nữa về phía sau bên trái của Quảng Dương Cung.

Dọc đường đi, nàng sẽ có cơ hội tiếp cận gần hơn hai nơi ấy.

Tuy xuất thân thấp kém, lại quen nói dối và không ít lần lợi dụng người khác, khó có thể xem là người tốt, nhưng từ nhỏ nàng đã mệnh khổ, tất cả những gì nàng cầu xin chẳng qua chỉ là để tự bảo vệ bản thân, mong có thể sống một cuộc đời yên ổn.

3

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.