TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Được sư tổ cho phép, Dư Khê lập tức đứng dậy khỏi bàn trà, chạy vội ra ngoài, ngồi xổm xuống ven đường bắt đầu nhổ cỏ.

Sân vườn được vây quanh bởi biển hoa, nhìn ra xa thỉnh thoảng còn thấy vài con bướm sinh ra từ băng hoa bay lượn giữa không trung, rồi lại tan biến vào bầu trời đêm theo làn gió nhẹ.

Trước mắt rõ ràng là cảnh đẹp như vậy, nhưng Dư Khê lại chẳng còn lòng dạ nào để ngắm nhìn. Nàng mải nhớ lại cảm giác tim đập thình thịch khi vừa nói chuyện với sư tổ, rồi ngại ngùng len lén nhìn vào trong sân một cái.

Sư tổ lúc này đang ngồi bên cửa sổ, thu dọn chén trà.

Cách một khoảng sân, nàng chỉ thấy bóng dáng sư tổ đứng dậy từ bên bàn, sau khi lau sạch mặt bàn xong, không biết vô tình hay cố ý, lại quay đầu nhìn về hướng nàng.

Sư tổ đang nhìn mình sao?

Trong lòng nàng bất giác đập "thình thịch" hai cái, cảm giác này giống như căng thẳng, mà còn giống như vui vẻ hơn.

Dư Khê bình tĩnh thu lại ánh mắt, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng cồn cào. Tay nàng vẫn đang bận rộn: đầu tiên nàng ngắt lấy những cành hoa, đặt vào bàn tay còn lại, rồi mới bắt đầu nhổ sạch những đám cỏ còn sót, dần dần trong tay nàng đã kết thành một bó hoa.

Nàng chưa từng thấy Giải Ưu thảo, lại càng chưa từng thấy loài hoa băng trong suốt này. Cánh hoa thoạt nhìn có vẻ dày dặn, nhưng cầm trong tay lại nhẹ như không, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng cùng mùi thơm thoang thoảng.

Sau khi dọn sạch cỏ dại bên đường, Dư Khê phủi phủi đất trên tay, chắp tay ra sau lưng chậm rãi bước trở lại sân.

Hành Vu đã bước ra khỏi phòng, đứng trong sân vườn, một thân y phục thanh nhã như nước càng làm nổi bật phong thái đoan trang, thanh tao thoát tục.

“Con đã dọn dẹp đường xong cả rồi.”

Dư Khê bước tới gần hắn, khi tới trước mặt hắn, liền như hiến vật quý giá, lấy bó hoa đang giấu sau lưng đưa ra trước mặt hắn: “Hoa này đẹp thế này, nếu cứ để mặc cho mục nát cùng đám cỏ thì đáng tiếc quá, nên con tự tiện hái lại đem tới tặng người.”

Trước mặt là một bó hoa đang nở rộ, Hành Vu trong chốc lát thoáng ngẩn người, hồi thần lại, hắn đưa tay nhận lấy bó hoa, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Ngươi thật có lòng rồi.”

Hoa đã đưa đi rồi, nàng cũng chẳng còn lý do nào để ở lại nữa.

Dư Khê đan hai tay vào nhau, tinh nghịch nói: “Nếu sư tổ không còn điều gì căn dặn nữa, vậy con... xuống núi đây.”

Ánh mắt Hành Vu khẽ động, hắn nhẹ nhàng đáp: “Đi đi.”

Khoảnh khắc xoay người lại, Dư Khê nhịn không được chu môi, tâm trạng thoáng chốc rơi xuống thấp. Ánh mắt vẫn muốn len lén liếc về phía sau, lại sợ động tác quá rõ ràng sẽ bị sư tổ phát hiện, chỉ đành cúi đầu nhìn xuống đất, bước ra khỏi cổng sân.

“Dư Khê.” Từ phía sau truyền tới một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Nàng lập tức dừng chân, kích động quay đầu lại: “Sư tổ có điều gì căn dặn?”

Hành Vu bước tới trước mặt nàng, từ trong bó hoa cầm trên tay chọn ra một đóa nở đẹp nhất, đưa tới trước mặt nàng: “Khi tu luyện đặt hoa này ở bên mình, có thể giúp ngươi an thần tĩnh khí.”

Dư Khê nhận lấy đóa hoa, trong mắt lấp lánh ánh sao, vui vẻ nói: “Đa tạ sư tổ.”

Lần nữa cáo biệt sư tổ, nàng quay người tiếp tục bước xuống núi. Khi còn chưa rời khỏi đỉnh núi, nàng giơ tay cài đóa hoa lên búi tóc của mình.

Phía xa, núi non dần lộ ra sắc trắng bạc, biển sương tích tụ dưới chân núi nhấn chìm cả cánh rừng bát ngát, khẽ dập dờn trong ánh bình minh. Khi mặt trời từ từ mọc lên, mặt biển sương mù phản chiếu ánh sáng mơ hồ, huyền ảo.

Đến lúc nàng trở về căn nhà gỗ thì mặt trời đã lên cao, sương mù trong rừng cũng đã tan hết.

Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, con đường lên núi lúc trước ẩn mình trong sương cũng biến mất rồi.

Những trải nghiệm lúc lên núi giống như một giấc mơ vậy. Trời sáng rồi, giấc mơ đẹp cũng tan theo, nàng lại trở về những ngày nằm yên buông xuôi.

Lang thang trong rừng, hái trái cây, nhặt trứng chim, quay về căn nhà gỗ, nằm dài lên giường, nhắm mắt lại nhưng chẳng thể ngủ nổi, đành mở mắt ra, ngẩn người nhìn lên xà nhà không chút thay đổi.

Trước nay nàng chưa từng nghĩ ở một mình lại nhàm chán đến vậy.

Thoát khỏi cốt truyện chính rồi, không cần vây quanh nam nữ chính nữa, đáng lẽ nàng phải được tự do, thoải mái mới đúng chứ, sao lại cảm thấy vô vị thế này?

Chắc chắn bởi nơi này chẳng có thú vui giải trí nào hết.

Vậy nàng thực sự muốn làm gì đây?

Dư Khê nghĩ ngợi đơn giản một chút, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là... muốn gặp sư tổ.

Dù có ăn không ngồi rồi cũng phải chọn một nơi thoải mái dễ chịu chứ. Nếu được ở bên cạnh sư tổ, dù chẳng nói gì, chẳng làm gì, nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng ngượng ngùng lăn một vòng trên giường, ôm ấp, lầm bầm nửa ngày trời vẫn chẳng nghĩ ra nổi điều thứ hai nàng nhất định phải làm.

Từ trên giường bò dậy, tóc cũng rối hết cả rồi. Nàng chỉnh lại tóc tai một chút, nhìn ra khu rừng sâu hun hút ngoài cửa sổ, dần dần kiên định trong lòng một suy nghĩ... đời người ngắn ngủi, nhất định phải kịp thời hưởng thụ.

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.