TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Dư Khê ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh nhìn của Hành Vu. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, nàng bắt gặp đôi mắt người ấy ấm áp dịu dàng, trong veo thanh khiết như hổ phách sắc ấm, phản chiếu ngọn nến chập chờn lay động.

Thật đẹp, trên đời này sao lại có người đẹp đến vậy?

Chẳng biết dũng khí từ đâu tới, nàng cứ ngẩn ngơ nhìn mãi vào đôi mắt ấy, cho tới khi Hành Vu hơi rũ mi, lấy nước nóng pha trà, âm thanh dòng nước róc rách chảy vào ấm mới đánh thức khoảng lặng ngắn ngủi giữa hai người.

Hành Vu lấy một chiếc chén trà, đặt nhẹ trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Dư Khê là tên thật của ngươi ư?”

“Phải.” Nghe thấy người kia gọi tên mình, lòng Dư Khê thoáng rộn lên chút vui sướиɠ, tay bất giác siết chặt lấy vạt váy bên cạnh.

Giây lát sau, Hành Vu nghiêng người, rót cho nàng một chén trà.

Dư Khê ngượng ngùng nói một tiếng: “Cảm ơn sư tổ.” Nàng nâng chén trà lên, đưa sát tới môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

Trà nóng trôi xuống cổ họng, thân thể dần ấm lên, tinh thần cũng theo đó phấn chấn. Nàng hào hứng nói với người trước mặt: “Ban ngày khi con vào núi không thấy đường lên núi, tới lúc trời tối nổi sương mù mới nhìn ra đường đi, lại có linh hoa dẫn lối, cứ tưởng là sư tổ gọi con lên đây.” Nói xong, nàng ngượng nghịu đưa tay sờ sờ mặt mình.

Hành Vu quay người ngồi thẳng lại, đưa tay vén mấy sợi tóc dài lúc nãy rủ xuống bên thái dương ra phía sau tai, nhẹ nhàng giải thích: “Đêm nay hoa Giải Ưu nở, ta không rõ nguyên nhân nên ra ngoài xem thử, nhất thời sơ ý mà buông lỏng kết giới.”

“Hóa ra là vậy.” Dư Khê gật đầu mơ màng. Người thường như nàng, mới chỉ một chân bước vào cánh cửa tu chân, rất khó hiểu rõ được năng lực và cảnh giới của sư tổ.

Nàng chỉ biết rằng mình thích khí chất và dung mạo của sư tổ, nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn liền cảm thấy vui vẻ.

Chén trà trong tay nàng ấm áp, hương trà lan tỏa trong miệng, vị đắng chát ban đầu dần chuyển thành ngọt ngào dư vị.

“Nếu ngươi đã tới đây, ấy chính là duyên phận rồi.” Hành Vu khẽ nói, ngón tay thon dài, xương xương cầm lấy ấm trà, châm thêm trà cho nàng.

“Vậy...” Vậy sau này con còn có thể đến nữa không?

Dư Khê kích động hé miệng muốn hỏi, nhưng lời đến bên môi chỉ bật ra một chữ, câu sau lại nuốt ngược trở lại vào bụng.

“Hửm?” Hành Vu nhìn sang nàng.

“Không, không có gì ạ.” Dư Khê lúng túng đáp, nhân lúc uống trà bèn cúi thấp đầu xuống.

Lần đầu gặp mặt mà đã hỏi người ta có thể thường xuyên tới đây được không, thực sự là quá nóng vội, không hề lễ phép chút nào.

Huống chi, nàng vốn dĩ là một người không ôm chí lớn, chỉ mong sống qua ngày đoạn tháng. Nhưng sư tổ thì lại là niềm tự hào của tông môn, nhìn hắn trẻ trung như vậy, chắc hẳn từ lúc thiếu niên đã có đạo tâm vững vàng, sớm tu thành Trúc Cơ, kết thành Kim Đan. Tông môn phái nàng tới để bảo vệ nơi thanh tịnh cho sư tổ, sao nàng có thể lợi dụng chức vụ, quấy rầy việc tu luyện của người chứ.

Trà sắp uống hết rồi, vậy mà Dư Khê vẫn không nỡ rời đi.

Lần này lên núi hoàn toàn là một cơ duyên tình cờ, nếu xuống núi rồi, không biết sau này còn cơ hội gặp lại sư tổ nữa hay không.

Sư tổ ngồi ở đối diện vẫn luôn dịu dàng và ôn hòa quan sát nàng, dường như nàng biết chắc rằng hắn sẽ không chủ động đuổi mình đi, Dư Khê đặt chén trà xuống, đề nghị: “Lúc nãy vào đây, con thấy hoa cỏ bên ngoài mọc đầy trên đường, chi bằng để con giúp sư tổ thu dọn một chút nhé.”

Nghe vậy, Hành Vu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con đường trong sân vườn do lâu ngày không ai lui tới nên cỏ dại mọc um tùm. Trước đây, hắn vốn chẳng để ý tới.

Thiếu nữ trước mặt nhiệt tình lại tích cực, Hành Vu nhất thời không tìm được lý do từ chối, bèn dịu dàng đồng ý: “Được, vậy làm phiền ngươi rồi.”

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.