TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Nàng phải đi gặp sư tổ!

Đêm thứ nhất, trời không nổi sương.

Đêm thứ hai, trời vẫn không nổi sương.

Đêm thứ ba, nàng leo lên vách đá thì trẹo mất mắt cá chân, đành nằm trên giường nghỉ ngơi. Trời vẫn chẳng hề nổi sương.

Tròn năm ngày trôi qua, chân nàng đã lành hẳn, vậy mà Dư Khê vẫn chẳng tìm được cách nào lên núi, cũng không còn gặp lại thời điểm kết giới mà sư tổ bố trí buông lỏng nữa...

Vách núi phía đông không leo được, vậy ngày mai nàng sẽ thử phía tây. Chẳng qua chỉ là một ngọn núi thôi mà, trước khi chết nàng nhất định phải gặp được sư tổ!

Sáng sớm hôm sau, trong núi bỗng nhiên đổ mưa, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch leo núi của nàng.

Dư Khê ôm lấy túi đồ, ngồi trong nhà vô cùng chật vật. Ngoài trời mưa lớn, trong nhà mưa nhỏ, đến cả Ngự Thủy Quyết nàng cũng không thể sử dụng nổi, đành trơ mắt nhìn nước mưa dột khắp trong nhà.

Âm thanh tí tách của mưa lấn át tất cả những tiếng động nhỏ bé khác. Dư Khê ôm đầu gối, chẳng biết hôm nay phải trải qua thế nào nữa.

“Cốc cốc.” Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Dư Khê có chút ngạc nhiên, nàng vốn không nghe thấy tiếng bước chân, sao đột nhiên lại có người tới gõ cửa? Chẳng lẽ nàng nghe nhầm rồi?

“Cốc cốc.” Người bên ngoài lại gõ thêm hai tiếng, hoàn toàn đánh tan sự nghi ngờ của nàng.

“Ai vậy?” Dư Khê đứng dậy đi về phía cửa, đứng sau cửa đợi một hồi, nhưng không nghe thấy người bên ngoài đáp lại.

Nàng đã ở đây sáu bảy ngày rồi, ngay cả bóng dáng một người cũng chưa từng thấy qua. Ngoại trừ nàng và sư tổ ra, còn ai khác lại tới nơi núi rừng sâu thẳm thế này nữa chứ.

Sư tổ ư? Lẽ nào người bên ngoài là...

Để xác nhận suy đoán trong lòng, nàng khẽ hé cửa ra một chút, nhìn xuyên qua khe cửa ra ngoài, tầm mắt lập tức bị một tán ô che kín hoàn toàn.

Một chiếc ô?

Dư Khê mở cửa ra, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Ngay trước mặt nàng, tán ô chậm rãi nâng lên, để lộ ra thứ đang ẩn giấu phía dưới, là một thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung.

Dư Khê mở to hai mắt: “Thứ gì vậy?”

Thanh kiếm đung đưa qua lại, đưa cán ô về phía tay nàng, nói: “Trời mưa rồi, chân quân mời cô nương lên núi tạm tránh.”

Kiếm biết nói chuyện á!

.

Rừng núi xanh ngắt bị cơn mưa lớn quét qua, trên sườn núi tụ thành dòng nước chảy men theo đường núi xuống chân đồi.

Trước căn nhà gỗ, Dư Khê một tay cầm dù, vác tay nải lên vai, tò mò vươn tay chọt chọt vào thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ hỏi: “Ngươi biết nói chuyện ư?”

“Đúng là chưa từng trải sự đời.” Thanh kiếm nhanh chóng né sang một bên, ghét bỏ tránh khỏi bàn tay nàng, ngạo nghễ đáp: “Ta là kiếm linh, theo chân chân quân tu hành bao năm, đương nhiên biết nói chuyện.”

“Ngươi là kiếm của sư tổ sao?” Dư Khê chớp chớp mắt, chẳng thể nào liên tưởng nổi thanh kiếm trông hết sức bình thường trước mắt này với vị sư tổ thanh cao tuyệt mỹ kia.

Kiếm linh im lặng một lát, nhỏ giọng đáp: “Từng là thế.”

“Ồ?” Thấy giọng điệu cao ngạo của nó thấp xuống, Dư Khê cười hỏi: “Từng là bội kiếm, vậy bây giờ là gì?”

Nghe vậy, kiếm linh nhất thời kích động lắc lư dữ dội: “Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi, cớ gì ta phải trả lời ngươi!” Như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, nếu có tay chân, hẳn nó đã sớm xòe móng ra uy hϊếp nàng rồi.

Đáng tiếc, nó chẳng phải mèo, cũng chẳng có tay chân, lắc qua lắc lại mãi mà vỏ kiếm chẳng thấy lỏng ra chút nào.

Dư Khê vốn chẳng sợ những thứ không có tính uy hϊếp, trái lại còn hỏi ngược lại nó: “Là sư tổ bảo ngươi dẫn ta lên núi sao? Người làm thế nào biết được ngôi nhà nhỏ của ta không tránh được mưa nhỉ? Người thật lợi hại mà.”

Chẳng những rất lợi hại, người cũng thật chu đáo nữa.

Sư tổ quả thực là một người vô cùng tốt bụng.

Kiếm linh dù không có tai nhưng vẫn bị một tràng dài câu hỏi của nàng làm phiền đến không chịu nổi, lầm bầm thúc giục: “Ngươi lắm lời quá, mau đi theo ta.”

“Ồ, được được.” Dư Khê quay người đóng kỹ cửa nhà lại.

Trường kiếm nằm ngang giữa không trung, Dư Khê bước đến cạnh nó, quan sát trái phải một chút, rồi hơi nghiêng người, nhắm đúng độ cao thích hợp mà ngồi nghiêng lên thân kiếm.

Viền váy bị nước mưa bắn ướt sũng, thân người theo kiếm bay lên, nhẹ nhàng như cá lượn vào nước, xuyên qua màn mưa, vυ"t lêи đỉиɦ núi cao.

Một người một kiếm đáp xuống vững vàng trên đỉnh núi.

Dư Khê cầm ô bước xuống khỏi kiếm, lau nước mưa trên vỏ kiếm. Nghĩ đến thanh kiếm này là của sư tổ, nàng lại không nhịn được muốn thân cận với nó, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi ngày thường vẫn đi theo bên cạnh sư tổ à?”

Kiếm linh: “Hỏi cái này để làm gì?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi, có biết sư tổ ngày thường thường hay làm gì không thôi.” Dư Khê vừa nói vừa dịch cái ô qua phía trên thanh kiếm thêm một chút.

“Thì... ngồi thiền, đọc kinh văn chứ còn gì nữa.”

“Người không ăn cơm uống nước sao? Cũng không gặp người khác ư?”

“Thật chẳng có kiến thức gì cả, người tu chân đến cảnh giới Hóa Thần, sớm đã bế cốc, chỉ dựa vào uống sương hít gió cũng sống được rất nhiều năm rồi.” Kiếm linh trả lời rất có lý lẽ: “Từ khi chân quân truyền ngôi vị tông chủ cho Thương Hoa đạo quân, đã không còn quản chuyện trong môn phái nữa. Mấy trăm năm nay, số người từng gặp qua ngài chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Dư Khê nghiêm túc lắng nghe, thầm nghĩ bản thân biết về sư tổ quá ít, muốn hiểu thêm thì vẫn phải nghe ngóng từ kiếm linh này nhiều hơn mới được.

Nàng thăm dò hỏi tiếp: “Ngươi đã theo bên cạnh sư tổ bao nhiêu năm rồi?”

7

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.