0 chữ
Chương 6
Chương 6
Xuyên qua biển hoa, đi tới con đường lát đá trước cổng viện.
Thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, thân hình lắc lư trái phải. Người sư tổ đi trước chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lại, nàng lập tức đứng thẳng dậy, dáng vẻ cũng trở nên đoan trang hơn rất nhiều.
Nam tử quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Ta chưa từng yêu cầu người tới canh núi, người phái ngươi đến đây, có từng nói cho ngươi biết nguyên nhân phải canh núi hay không?”
“Không ạ.” Dư Khê lưu luyến dư âm giọng nói dịu dàng mà đầy từ tính ấy, ngoan ngoãn đáp lời, “Sư huynh chỉ dặn dò con, trong thời gian canh núi không cho phép ai lên núi, chắc là sợ người ngoài làm phiền sư tổ thanh tu...”
Nói xong rồi mới phát giác không ổn.
Nhiệm vụ nàng nhận rõ ràng là không cho người lên núi, vậy mà chính nàng lại lên rồi, liệu thế này có được coi là làm phiền sư tổ không nhỉ?
Nhìn bóng lưng trước mặt, dù không thấy rõ gương mặt, nhưng sư tổ không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào trước sự xuất hiện của nàng, ngược lại còn mời nàng vào uống trà. Giống như trưởng bối rất vui vẻ khi có hậu bối tới thăm, biết đâu sư tổ cũng đang vui vẻ vì sự xuất hiện của nàng thì sao?
Dư Khê rất nhanh đã tháo bỏ gánh nặng tâm lý, không thấy sư tổ tiếp tục nói đến chủ đề vừa rồi, liền chủ động nhích lại gần bên cạnh hắn một bước, hỏi nhỏ: “Sư tổ sống một mình trên ngọn núi cô quạnh này, chẳng lẽ không thấy buồn sao?”
Nam tử hơi nghiêng đầu về phía nàng, ánh mắt ôn hòa nói: “Quen rồi, ngày thường tu luyện, lĩnh ngộ tâm pháp, liền chẳng thấy ngày tháng dài đằng đẵng nữa.”
Nghe hắn nói chuyện, tựa như đôi tai được suối nguồn gột rửa, vừa thư thái lại vừa dễ chịu.
Dư Khê không kiềm chế được nụ cười trên môi, ngọt ngào nói: “Đáng tiếc linh căn của con kém cỏi, không thể trúc cơ, nếu không nhất định sẽ hướng sư tổ thỉnh giáo một phen.”
Nam tử khẽ chậm lại bước chân, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi đã không thể trúc cơ, vì sao còn muốn vào Thanh Nguyên tông?”
Điều này nàng làm sao biết được chứ.
Nàng vốn chỉ là một nhân vật công cụ chẳng chút được yêu thích, bối cảnh gì đó đều vô cùng mơ hồ.
Dư Khê lúng túng ngước mắt nhìn trời, sau đó quay đầu lại, mỉm cười đối diện với hắn, lấy cớ nói: “Người nhà nói thân thể con không tốt, nên mới bảo con tới đây tu thân dưỡng tính.”
Nghe xong, nam tử quay mặt đi khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Thấy hắn không hỏi thêm nữa, Dư Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy gượng gạo — một nhân vật nhỏ như nàng muốn trò chuyện nhiều hơn với sư tổ quả thực rất khó khăn.
Phải cố gắng hơn một chút, chủ động hơn một chút mới được.
Bước vào Nhàn Nguyệt tiểu trúc, nàng tò mò nhìn quanh. Ba mặt tiền viện đều có phòng ốc, dưới mái hiên có hành lang dài bao quanh, chỉ có phía bắc là một cánh cửa vòm thông ra hậu viện.
Sân viện đơn giản mà thanh tĩnh. Khi đi ngang qua cửa vòm, Dư Khê cố ngó nghiêng nhưng vẫn chẳng nhìn được gì ở hậu viện, đành ngoan ngoãn theo sư tổ tiến vào gian phòng tiếp khách ở tiền viện. Gian phòng rộng rãi nhưng lại trống trải, chỉ có một giá nến được đặt trên bàn gần cửa sổ, tỏa ra ánh sáng mờ vàng giữa màn đêm.
Nam tử ngồi xuống bên bàn, đưa tay mời nàng ngồi.
Dư Khê chậm rãi ngồi xuống, liền thấy sư tổ khẽ giơ tay lên, lò nhỏ đặt cạnh bàn tức khắc cháy lên ngọn lửa. Hắn thong thả mà trật tự chuẩn bị trà nước, từng cử động tao nhã thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Đây chính là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần sao? Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo tiên khí chẳng nhiễm bụi trần.
So với hắn, những người nàng từng gặp ở Thanh Nguyên tông, kể cả chính bản thân nàng, đều chỉ là phàm tục.
Dư Khê chợt nhớ tới điều gì đó, thu lại ánh mắt, lặng lẽ nhìn thoáng qua gương mặt sư tổ, khẽ cúi mắt nói: “Đồ tôn ngu muội, vẫn chưa biết danh hiệu của sư tổ.”
Nghe nàng nói, nam tử liền quay sang nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Đạo hiệu, Hành Vu.”
Hành Vu... thật dễ nghe.
Thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, thân hình lắc lư trái phải. Người sư tổ đi trước chỉ hơi nghiêng đầu nhìn lại, nàng lập tức đứng thẳng dậy, dáng vẻ cũng trở nên đoan trang hơn rất nhiều.
Nam tử quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Ta chưa từng yêu cầu người tới canh núi, người phái ngươi đến đây, có từng nói cho ngươi biết nguyên nhân phải canh núi hay không?”
“Không ạ.” Dư Khê lưu luyến dư âm giọng nói dịu dàng mà đầy từ tính ấy, ngoan ngoãn đáp lời, “Sư huynh chỉ dặn dò con, trong thời gian canh núi không cho phép ai lên núi, chắc là sợ người ngoài làm phiền sư tổ thanh tu...”
Nói xong rồi mới phát giác không ổn.
Nhiệm vụ nàng nhận rõ ràng là không cho người lên núi, vậy mà chính nàng lại lên rồi, liệu thế này có được coi là làm phiền sư tổ không nhỉ?
Dư Khê rất nhanh đã tháo bỏ gánh nặng tâm lý, không thấy sư tổ tiếp tục nói đến chủ đề vừa rồi, liền chủ động nhích lại gần bên cạnh hắn một bước, hỏi nhỏ: “Sư tổ sống một mình trên ngọn núi cô quạnh này, chẳng lẽ không thấy buồn sao?”
Nam tử hơi nghiêng đầu về phía nàng, ánh mắt ôn hòa nói: “Quen rồi, ngày thường tu luyện, lĩnh ngộ tâm pháp, liền chẳng thấy ngày tháng dài đằng đẵng nữa.”
Nghe hắn nói chuyện, tựa như đôi tai được suối nguồn gột rửa, vừa thư thái lại vừa dễ chịu.
Nam tử khẽ chậm lại bước chân, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi đã không thể trúc cơ, vì sao còn muốn vào Thanh Nguyên tông?”
Điều này nàng làm sao biết được chứ.
Nàng vốn chỉ là một nhân vật công cụ chẳng chút được yêu thích, bối cảnh gì đó đều vô cùng mơ hồ.
Dư Khê lúng túng ngước mắt nhìn trời, sau đó quay đầu lại, mỉm cười đối diện với hắn, lấy cớ nói: “Người nhà nói thân thể con không tốt, nên mới bảo con tới đây tu thân dưỡng tính.”
Nghe xong, nam tử quay mặt đi khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Thấy hắn không hỏi thêm nữa, Dư Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy gượng gạo — một nhân vật nhỏ như nàng muốn trò chuyện nhiều hơn với sư tổ quả thực rất khó khăn.
Bước vào Nhàn Nguyệt tiểu trúc, nàng tò mò nhìn quanh. Ba mặt tiền viện đều có phòng ốc, dưới mái hiên có hành lang dài bao quanh, chỉ có phía bắc là một cánh cửa vòm thông ra hậu viện.
Sân viện đơn giản mà thanh tĩnh. Khi đi ngang qua cửa vòm, Dư Khê cố ngó nghiêng nhưng vẫn chẳng nhìn được gì ở hậu viện, đành ngoan ngoãn theo sư tổ tiến vào gian phòng tiếp khách ở tiền viện. Gian phòng rộng rãi nhưng lại trống trải, chỉ có một giá nến được đặt trên bàn gần cửa sổ, tỏa ra ánh sáng mờ vàng giữa màn đêm.
Nam tử ngồi xuống bên bàn, đưa tay mời nàng ngồi.
Dư Khê chậm rãi ngồi xuống, liền thấy sư tổ khẽ giơ tay lên, lò nhỏ đặt cạnh bàn tức khắc cháy lên ngọn lửa. Hắn thong thả mà trật tự chuẩn bị trà nước, từng cử động tao nhã thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Đây chính là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần sao? Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo tiên khí chẳng nhiễm bụi trần.
So với hắn, những người nàng từng gặp ở Thanh Nguyên tông, kể cả chính bản thân nàng, đều chỉ là phàm tục.
Dư Khê chợt nhớ tới điều gì đó, thu lại ánh mắt, lặng lẽ nhìn thoáng qua gương mặt sư tổ, khẽ cúi mắt nói: “Đồ tôn ngu muội, vẫn chưa biết danh hiệu của sư tổ.”
Nghe nàng nói, nam tử liền quay sang nhìn nàng, mỉm cười đáp: “Đạo hiệu, Hành Vu.”
Hành Vu... thật dễ nghe.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
