TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Nàng ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào gương mặt hắn, đến khi hắn nhận ra ánh nhìn của nàng mà quay đầu sang, nàng mới giật mình vội vàng nghiêng mặt, lén lút thở hắt một hơi thật khẽ.

Tiếng tim đập dồn dập như muốn chấn động cả màng tai, Dư Khê cắn nhẹ môi, nhưng mãi chẳng nghe thấy sư tổ trách cứ, liền biết tính hắn vốn ôn hòa dễ chịu chẳng phải giả, bèn bạo gan bắt chuyện với hắn.

“Sư tổ, dám hỏi đây là hoa gì vậy?”

Hắn nhàn nhạt đáp: “Đây là Giải Ưu thảo, trồng hai trăm năm nay vốn chẳng đổi thay, vậy mà mấy hôm trước không rõ vì sao bỗng nhiên kết nụ, đêm nay lại đồng loạt bung nở.”

“Vậy còn con bướm này là...” Dư Khê nhìn về phía con bướm băng đang đậu trên vai hắn.

“Nó...” Nam tử nâng tay lên vai, duỗi một ngón tay ra, con bướm liền bay tới đậu lên đầu ngón tay hắn.

“Hẳn là linh vật sinh ra từ trong hoa.” Hắn cúi người xuống, đưa con bướm tới trước đóa hoa, bướm nhẹ nhàng đậu xuống cánh hoa, rồi dần tan biến giữa làn ánh sáng xanh lam u tĩnh.

Thì ra là hoa linh dẫn nàng tới đây, không phải là sư tổ muốn gặp nàng.

Cũng đúng, nhân vật như sư tổ làm sao nàng có thể với tới được, chỉ là nàng tự mình đa tình mà thôi.

Trong lòng Dư Khê âm thầm hụt hẫng, chỉ dám lén lút liếc nhìn hắn đôi lần khi hắn đưa mắt ngắm hoa.

Người này tựa như tiên nhân từ trong tranh bước ra, ngay cả ánh mắt khi ngắm hoa cũng ôn nhu thâm tình đến vậy, sự dịu dàng thương xót chúng sinh ấy khiến Dư Khê rung động không thôi.

Nàng chần chừ không chịu rời đi, nhưng lại chẳng biết nên nói thêm gì nữa để kéo dài thời gian.

Tựa như nhìn thấu ý đồ của nàng, nam tử xoay mặt sang, mỉm cười nói: “Đã đến nơi đây, có thể ở lại uống cùng ta chén trà được không?”

“Vâng, được chứ ạ.” Dư Khê ngơ ngẩn đáp lại, cắn nhẹ môi, giấu đi niềm vui sướиɠ đang reo hò trong lòng.

Gió đêm chợt nổi, biển hoa mênh mông, hương thơm càng thêm đậm.

Nam tử đi trước cử động nhẹ nhàng chậm rãi, không nhanh không chậm.

Dư Khê nhón chân, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau hắn, ánh mắt không kìm được bị mái tóc trắng xõa sau lưng hắn thu hút.

Dẫu rằng nơi này là thế giới tu chân trong sách, nhưng mái tóc trắng đến độ phát sáng như sư tổ vẫn cực kỳ hiếm thấy, lại vừa dài vừa mượt, mỗi bước chân hắn đi đều khẽ lay động, như lụa mềm mịn, tựa ánh trăng mờ ảo đêm nay.

Ánh mắt nàng thuận theo mái tóc dài mà nhìn xuống, liền thấy mỗi nơi hắn bước qua, tựa như mở ra một lối đi giữa biển hoa, chẳng làm tổn thương dù chỉ một cọng cỏ, chỉ là khi vạt áo hắn lướt nhẹ qua những đóa hoa kia, liền mang theo chút hương hoa thoảng thoảng.

Dư Khê nhìn những cánh hoa thoáng lướt qua, kéo lên trên vạt áo sư tổ những nếp nhăn mờ mờ. Nàng khẽ mím môi, lặng lẽ đưa ngón tay ra, xuyên qua không khí, mô phỏng động tác như đang vuốt ve lên những nếp nhăn kia.

Người đẹp như tranh, trăng sáng mông lung, ngay cả hoa cũng dịu dàng đến thế.

Đẹp hệt như một giấc mộng.

Thật muốn chạm vào thử một chút.

Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, ngón tay vẽ vời trong không khí vài cái rồi nhanh chóng thu lại, sợ rằng bị sư tổ phát hiện hành động nhỏ đầy phù phiếm này, xem nàng như một khúc gỗ mục không biết tôn sư trọng đạo.

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.