0 chữ
Chương 4
Chương 4
Trong sách, nội dung về vị sư tổ này chỉ có vài dòng ít ỏi, nhưng nàng biết rõ sư tổ là nhân vật quan trọng nhất của Thanh Nguyên tông, một lòng hướng đạo, tính tình ôn hòa dịu dàng.
Nếu được sư tổ thương yêu, nói không chừng những ngày tháng còn lại của nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Dư Khê lập tức dứt khoát bước lên bậc thang.
Con đường dài ngoằn ngoèo như rắn uốn lượn lêи đỉиɦ núi, sương mù hai bên người nàng chầm chậm chảy xuống như dòng cát ánh trăng.
Đi một mạch đến tận đỉnh núi, xuyên qua một khu rừng nhỏ, trước mắt nàng đột nhiên trở nên rộng rãi sáng rõ, một biển hoa xanh thẫm mênh mông đung đưa theo gió, nơi cư ngụ của sư tổ nằm ngay giữa biển hoa ấy.
Nàng theo con bướm tiến vào biển hoa, từ xa đã trông thấy một bóng người quay lưng về phía nàng đứng dậy từ giữa biển hoa.
Con bướm băng phía trước nàng kéo theo ánh sáng xanh nhạt bay về phía bóng người kia, Dư Khê như bị ma xui quỷ khiến bước lên trước hai bước, tò mò quan sát nam tử có thân hình thẳng tắp, mái tóc trắng như tuyết kia.
Người này chính là... sư tổ?
Chưa biết nên mở miệng hành lễ thế nào, nàng trơ mắt nhìn con bướm linh hoạt đậu xuống vai nam tử kia. Thân hình người đó hơi khựng lại, cất giọng hỏi: "Ai?"
Giọng nói dịu dàng, trong trẻo truyền đến bên tai, hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh già nua tuổi tác nàng tưởng tượng ban đầu.
Gặp được cao nhân rồi đây.
Dư Khê vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: “Đồ tôn không cố ý xông vào, mong sư tổ thứ tội.”
Người trước mặt xoay người lại, tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía nàng, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Con tên Dư Khê, tới núi Nhàn Nguyệt để canh giữ cửa núi.”
Nàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy dưới chân mình là biển hoa phát ra ánh sáng xanh u uẩn trong đêm tối, từng đóa hoa đang nở rộ, không ngờ lại có màu trong suốt.
“Đứng lên đi.” Giọng nói của nam tử lại vang lên lần nữa, kéo sự chú ý của nàng trở lại từ những đóa hoa.
“Đa tạ sư tổ.” Dư Khê đứng dậy, vừa ngước mắt lên, vô tình đã nhìn rõ người trước mặt.
Nam tử tóc dài trắng như tuyết, da trắng như ngọc, y phục nhạt như màu nước, quanh thân tỏa ra một khí chất vừa lạnh lẽo vừa dịu dàng. Hắn đứng dưới bầu trời đêm, tựa như ánh trăng mọc lên giữa màn sương phủ đầy mặt nước. Ánh sáng chiếu lên người hắn mờ ảo mê hoặc, mang một vẻ đẹp thánh khiết, thần thánh không thể xâm phạm.
Hắn sinh ra với dung mạo tuyệt mỹ, mắt phượng long lanh như sóng nước dập dềnh, môi tựa cánh hoa anh đào tươi thắm, khiến nàng chẳng tài nào dời mắt nổi.
Người đâu mà đẹp đến nhường này chứ.
Dư Khê âm thầm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, ngực nghẹn căng, tim đập rộn lên từng hồi.
Nếu được sư tổ thương yêu, nói không chừng những ngày tháng còn lại của nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Dư Khê lập tức dứt khoát bước lên bậc thang.
Con đường dài ngoằn ngoèo như rắn uốn lượn lêи đỉиɦ núi, sương mù hai bên người nàng chầm chậm chảy xuống như dòng cát ánh trăng.
Đi một mạch đến tận đỉnh núi, xuyên qua một khu rừng nhỏ, trước mắt nàng đột nhiên trở nên rộng rãi sáng rõ, một biển hoa xanh thẫm mênh mông đung đưa theo gió, nơi cư ngụ của sư tổ nằm ngay giữa biển hoa ấy.
Nàng theo con bướm tiến vào biển hoa, từ xa đã trông thấy một bóng người quay lưng về phía nàng đứng dậy từ giữa biển hoa.
Người này chính là... sư tổ?
Chưa biết nên mở miệng hành lễ thế nào, nàng trơ mắt nhìn con bướm linh hoạt đậu xuống vai nam tử kia. Thân hình người đó hơi khựng lại, cất giọng hỏi: "Ai?"
Giọng nói dịu dàng, trong trẻo truyền đến bên tai, hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh già nua tuổi tác nàng tưởng tượng ban đầu.
Gặp được cao nhân rồi đây.
Dư Khê vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: “Đồ tôn không cố ý xông vào, mong sư tổ thứ tội.”
Người trước mặt xoay người lại, tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía nàng, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy dưới chân mình là biển hoa phát ra ánh sáng xanh u uẩn trong đêm tối, từng đóa hoa đang nở rộ, không ngờ lại có màu trong suốt.
“Đứng lên đi.” Giọng nói của nam tử lại vang lên lần nữa, kéo sự chú ý của nàng trở lại từ những đóa hoa.
“Đa tạ sư tổ.” Dư Khê đứng dậy, vừa ngước mắt lên, vô tình đã nhìn rõ người trước mặt.
Nam tử tóc dài trắng như tuyết, da trắng như ngọc, y phục nhạt như màu nước, quanh thân tỏa ra một khí chất vừa lạnh lẽo vừa dịu dàng. Hắn đứng dưới bầu trời đêm, tựa như ánh trăng mọc lên giữa màn sương phủ đầy mặt nước. Ánh sáng chiếu lên người hắn mờ ảo mê hoặc, mang một vẻ đẹp thánh khiết, thần thánh không thể xâm phạm.
Hắn sinh ra với dung mạo tuyệt mỹ, mắt phượng long lanh như sóng nước dập dềnh, môi tựa cánh hoa anh đào tươi thắm, khiến nàng chẳng tài nào dời mắt nổi.
Dư Khê âm thầm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, ngực nghẹn căng, tim đập rộn lên từng hồi.
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
