TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Dư Khê bước chân nhẹ nhàng trở lại khu ký túc, thu dọn hành trang, rồi hướng về khu rừng sâu phía sau núi chính mà đi.

Giờ đang giữa trưa, ngẩng đầu nhìn qua khe hở giữa những tán cây rậm rạp, có thể thấy ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống bãi cỏ rợp bóng cây, điểm thêm vài nét sáng rực.

Đi thêm một quãng đường khá dài nữa, Dư Khê dừng chân dưới chân núi Nhàn Nguyệt.

Ngọn núi trước mắt có độ dốc thoai thoải, rồi dần dựng đứng, dù đang là ngày trời quang nắng ráo, nhưng khi ngước lên cũng chỉ thấy vách đá cheo leo...

Chẳng lẽ đây là ngọn núi hoang?

Không đúng, không đúng, tông môn không thể nào giao cho người ta nhiệm vụ canh giữ một ngọn núi hoang vô chủ được.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại lúc vừa tới đây từng nghe các nữ tu cùng ký túc nói rằng, trên đỉnh ngọn núi này hình như có một vị sư tổ đức cao vọng trọng cư ngụ. Nghe đâu người là tu sĩ trẻ tuổi nhất của Thanh Nguyên tông từ khi khai tông lập phái tới nay đạt đến cảnh giới Hóa Thần.

Dẫu là vậy, người đó chắc cũng phải hơn ba trăm tuổi rồi.

Trong đầu hiện lên một gương mặt hiền từ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng phiêu phiêu, Dư Khê không khỏi bật cười.

Hóa ra nàng đến đây canh núi, là để trông cửa cho một vị sư tổ đã lớn tuổi à.

Như vậy cũng tốt, ít ra nàng có thể sống ung dung nhàn nhã, không lo tình cờ gặp phải nam nữ chính rồi bị cuốn vào những tình tiết cẩu huyết, vô cớ chịu liên lụy.

Nghỉ ngơi một lát, nàng bắt đầu leo núi, đi đến giữa sườn núi thì đường núi dưới chân càng lúc càng mờ, cuối cùng dần dần biến mất hẳn.

Ngay tại nơi con đường biến mất, chợt hiện ra một gian nhà gỗ nhỏ.

“Đây là... chỗ ở của người canh núi à?” Dư Khê lẩm bẩm một mình, bước chân tiến về phía căn nhà gỗ.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng rộng rãi hiện ra trước mắt, không rõ căn nhà gỗ này đã bao lâu không có người ở, nhưng nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều sạch sẽ, ngăn nắp, trong không khí còn vương vấn hương gỗ thoang thoảng.

Nàng hít sâu một hơi, xoay người khép cửa lại.

Sau khi quan sát bài trí đơn giản trong nhà, nàng đi thẳng về phía giường, giơ tay ném túi hành lý lên giường, xoay người nằm phịch xuống, hài lòng thở dài một tiếng:

“Có hẳn phòng riêng rộng rãi để ở, còn được nhận tiền nữa, nhiệm vụ này thật sự có lương tâm quá rồi!”

Nàng tìm một tư thế thoải mái để nằm, hít thở không khí trong lành, rồi nhắm mắt giữa tiếng chim hót côn trùng kêu vang lên từng hồi.

-

Vốn định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, nào ngờ lúc mở mắt ra, trời đã tối đen.

“Hắt xì!” Dư Khê rùng mình hắt hơi một cái.

Nàng mơ mơ màng màng xuống giường đứng dậy, nhìn về phía cửa sổ đang hé mở, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, khu rừng xanh tươi rậm rạp phủ đầy sương trắng mờ mịt, những đốm sáng u ám của đom đóm điểm xuyết rải rác trong đó, tựa như tiên cảnh.

“Sao lại nổi sương rồi nhỉ?”

Những cành lá rậm rạp che khuất ánh sáng từ bầu trời, Dư Khê nghi hoặc tự lẩm bẩm, đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa phòng.

Vừa ra khỏi cửa, sương mù dày đặc trong rừng lập tức bao phủ lấy nàng.

3

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.